Phật Tịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn quanh một vòng, lại rụt vào lòng Bắc Minh Thần, kiên quyết từ chối: "Không nghĩ gì cả."
Bắc Minh Thần bật cười, ôm nàng bước về phía đình nghỉ.
Phật Tịch giãy giụa mấy cái, đưa tay vỗ một cái lên đầu Bắc Minh Thần, hung dữ nói: "Trời rét căm căm thế này, ngài ở bên ngoài muốn bị đông cứng thành cá ướp muối à?"
Bắc Minh Thần đen mặt, cúi đầu nhìn Phật Tịch, lại đánh hắn nữa, hay lắm. Hắn cất giọng ẩn nhẫn: "Sao nàng biết là lạnh? Bây giờ ta cảm thấy rất nóng."
Phật Tịch nghẹn lời, không biết nên phản bác thế nào.
Nàng lại nhìn Bắc Minh Thần, dường như ánh mắt hắn thay đổi.
Phật Tịch thấy vậy co rụt cổ lại, trong lòng hơi hoảng sợ.
[Bắc Minh Thần sẽ không cho ta không được ra khỏi phòng trong mấy ngày nữa chứ?]
Nàng nghĩ đến đây ho khan hai tiếng: "Ừm… Bắc Minh Thần, ngài thả ta xuống trước, chó nhà ta đang bắt chuột, ta đi dạy dỗ nó một chút.”
Bắc Minh Thần hứng thú gật đầu: "Ta thấy nàng là đang xen vào chuyện bao đồng.”
Phật Tịch thấy hắn không có ý muốn buông tha, đành bất lực, chống tay lên n.g.ự.c hắn, ánh mắt có vẻ cầu khẩn: "Bắc Minh Thần, chúng ta về phòng được không?”
Bắc Minh Thần nhìn gương mặt xinh đẹp của Phật Tịch, chợt nhớ đến dáng vẻ nàng khi cầu xin hắn, nhớ đến thân thể mềm mại áp sát vào người hắn. Hắn nhanh chóng đổi hướng đi vào trong phòng, đặt Phật Tịch trên giường, tay vỗ mặt Phật Tịch, nhìn vào mắt nàng.
Phật Tịch chống tay trên giường, bốn mắt nhìn nhau với Bắc Minh Thần, tim nàng vô thức đập loạn nhịp, khẽ nhắm mắt lại, lông mi run lên.
Bắc Minh Thần cúi người xuống, hôn lên môi nàng.
Thời gian dần trôi qua.
Phật Tịch đưa tay ôm cổ Bắc Minh Thần, để mặc hắn tùy ý làm càn.
Hành động này của Phật Tịch khiến lòng Bắc Minh Thần rung động không thôi, càng thêm không kiêng nể gì nữa.
*
Không biết đã qua bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-81-1-trang-dep-gio-cung-diu-dang-thich-hop-de-lam-chuyen-do.html.]
Đầu óc Phật Tịch mê man, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, nhưng bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng thở dốc của Bắc Minh Thần. Nàng muốn đẩy nam nhân trên người ra nhưng lại không còn chút sức nào.
Bắc Minh Thần dừng lại, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Phật Tịch đã thiếp đi say ngủ, khóe môi khẽ cong lên, đưa tay vén những sợi tóc dính trên trán nàng, khẽ khàng thì thầm: "Chờ khi ta phong nàng làm hoàng hậu, lúc đó nhất định nàng phải sinh con cho ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ mẹ con nàng an toàn."
Trong lúc ngủ mơ màng, Phật Tịch lờ mờ nghe thấy Bắc Minh Thần nói muốn nàng sinh con cho hắn. Không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
[Ta bằng lòng.]
Phật Tịch không phân rõ đó là tiếng lòng hay là tiếng nàng nói ra miệng, nói xong đã ngủ mê man.
Trên lông mày của Bắc Minh Thần đều là vẻ vui thích, cầm y phục lên phủ lên người trên người Phật Tịch. Sau đó hắn ôm Phật Tịch vào phòng hoa, đẩy cửa ngầm kia ra đi vào hồ thuốc.
Phật Tịch cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hồ thuốc, nước không quá nóng cũng không quá lạnh, dễ chịu vô cùng, sự mệt mỏi tan biến, nàng say ngủ thêm lần nữa.
Hồi lâu sau...
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch bước ra khỏi hồ thuốc, phủ y phục lên người nàng, xoay người đi ra phòng hoa, rồi lại bế nàng vào phòng trong, cùng nhau bước vào bồn tắm.
Phật Tịch cảm thấy không thoải mái, chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đang ở trong bồn tắm, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trời tối rồi."
Bắc Minh Thần khẽ ừm một tiếng.
Phật Tịch khẽ vỗ lên vai hắn, ra hiệu hắn đừng lộn xộn, dáng vẻ đáng thương:
"Ta đói quá…"
Bắc Minh Thần khẽ đáp một tiếng, mặc áo trong cho mình, lại giúp Phật Tịch mặc đồ đàng hoàng, rồi ôm nàng ra khỏi bồn tắm. Hắn đặt nàng nằm lên giường, khẽ hỏi nàng: " Nàng muốn ăn gì?"
Phật Tịch xoa xoa thắt lưng, tựa người vào đầu giường: "Ăn món gì ngon là được..."
Bắc Minh Thần đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng yêu chiều: "Bây giờ ta đi chuẩn bị ngay."
Phật Tịch gật đầu...
Bắc Minh Thần cười cười, xoay người ra khỏi phòng.