Không bao lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, Bắc Minh Thần bưng thức ăn vào đặt lên bàn, đi đến cạnh ngăn tủ lấy y phục đưa cho Phật Tịch: "Mặc vào rồi ăn cơm đi."
"Ừm."
Bắc Minh Thần giúp nàng chỉnh lại tóc.
Hai người cùng ngồi vào bàn, Phật Tịch nhìn những món ăn ngon trước mặt, nuốt nước bọt.
[Mệt cũng rất mệt, đói cũng rất đói.]
Bắc Minh Thần gắp thức ăn cho nàng, nghe thấy tiếng lòng, nở nụ cười. Không vội, buổi tối nàng còn mệt mỏi hơn.
Phật Tịch chỉ lo vùi đầu ăn vội, sau khi ăn cơm nước no nê mới vui vẻ đặt đũa xuống tựa người vào lưng ghế, duỗi lưng.
[Đời người đắc ý nên tận hưởng, uống rượu rồi ăn món ngon.]
[Thoải mái.]
Bắc Minh Thần nhìn nàng với vẻ yêu chiều, cười nói: " Ăn no chưa?"
Phật Tịch thả tay xuống, nhìn Bắc Minh Thần hơi khác lạ.
[Hôm nay, dù no cũng phải nói là chưa no, ta chưa quên lần trước bi thảm thế nào đâu.]
Nàng vội vàng đứng dậy, bước về phía cửa, vừa đi vừa quan sát hành động của Bắc Minh Thần.
Ta ra ngoài ngắm ánh trăng một chút, món ăn cứ để đó, lát nữa ta quay lại ăn tiếp.”
[Má ơi phải mau chạy thôi, rõ ràng hôm nay Bắc Minh Thần có gì đó khác thường.]
Nàng đặt tay lên cửa, khóe mắt liếc thấy Bắc Minh Thần cũng đứng dậy. Thân thể nàng run lên suýt chút nữa kêu thành tiếng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Nàng một hơi chạy đến bên hồ sen, nhìn mấy con cá bơi lội tung tăng, lại bất chợt nhớ đến một bài hát.
[Tanhư cá bơi trong hồ sen của ngài, chỉ để cùng ngài ngắm ánh trăng… Phía sau là gì nhỉ?]
Nàng cảm thấy thân thể ấm áp, quay đầu lại nhìn, thì ra là Bắc Minh Thần khoác áo cho nàng, rồi vòng tay ôm lấy vai nàng, khẽ nói:
“Đêm nay, trăng thật đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-81-2-trang-dep-gio-cung-diu-dang-thich-hop-de-lam-chuyen-do.html.]
Phật Tịch ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, gật đầu.
[Ừm đúng thật.]
[Trăng đẹp, gió cũng dịu dàng, thích hợp để làm chuyện đó.]
Trong màn đêm tĩnh lặng, hai người dựa vào nhau.
"Vo ve… Lạnh c.h.ế.t mất, lạnh c.h.ế.t mất."
Phật Tịch khẽ nhướng mày.
[Thời tiết lạnh thế này, sao lại có muỗi?]
[Vo ve… Hai người này đứng mãi không động đậy, chẳng lẽ bị đông cứng rồi?]
[Vo ve… Tự lo cho mình đi, mau tìm chỗ nào ấm mà nấp, không thì c.h.ế.t cóng bây giờ.]
[Vo ve… Sao chàng lại lạnh lùng vậy chứ, không biết nên quan tâm đến người thiểu năng à? Hai tên ngu này giữa trời lạnh không vào phòng, còn ra gió hứng sương, chắc chắn đầu có vấn đề.]
Phật Tịch sắc mặt âm trầm, quay đầu lại tìm nguồn âm thanh.
[Mẹ kiếp, dám mắng ta thiểu năng, xem ta vỗ c.h.ế.t ngươi thế nào!]
[Người bị muỗi mắng ở sân, muỗi rơi xuống đất bị người đập.]
[Không chịu nổi một cái đập của ta, còn dám bay múa trước mặt, xem ta trừ hại cho dân!]
Con muỗi đáp xuống tay Phật Tịch: "Vo ve… Để ta sủng hạnh nàng ta trước đã.”
Ngay lúc nó chuẩn bị hút máu, một bàn tay lớn phủ xuống.
"Vo ve… Không thể g.i.ế.c muỗi, trong thân thể muỗi có…"
Còn chưa dứt câu, hồn đã về tây thiên.
Con muỗi còn lại tức tối, nhào về phía Phật Tịch, vừa bay vừa hét: "Vo ve… Thê tử, thê tử, ta đến báo thù cho nàng đây!"