Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 82.2: Chẳng lẽ thân thể tăng cấp, tặng kèm mùi thơm?

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:41:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phật Tịch ngước mắt nhìn qua: "Không tin, không uống, khó ngửi quá." Sau đó nàng như nhớ ra gì đó, lại hỏi" "Ngài có ngửi thấy trên người ta có mùi thuốc thoang thoảng không?" 

Ánh mắt Bắc Minh Thần lóe lên, thu muỗng lại, lắc đầu: "Không có..." 

Phật Tịch nhíu mày, như tự nói với mình: "Sao ta lại ngửi thấy có mùi thuốc thoang thoảng trên người? Chẳng lẽ cơ thể ta có thể tỏa hương?" 

[Hình như sau khi làm chuyện đó với Bắc Minh Thần mới có, chẳng lẽ thân thể tăng cấp, tặng kèm mùi thơm?]

Bắc Minh Thần chột dạ sờ mũi, lại múc muỗng khác đưa đến môi nàng, khẽ nói: "Ngoan, không uống thì nguội mất.”

Bụng Phật Tịch đau quặn từng cơn, đành hé miệng nếm thử đã nhăn mặt: "Thật khó uống..." 

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ: "Thuốc đắng dã tật." 

Phật Tịch gật đầu: "Ừ, ai chẳng biết điều đó, thôi thì ta cứ để bụng đau tiếp vậy."

Sắc mặt Bắc Minh Thần lại đen như đáy nồi, trầm giọng nói: "Mau uống đi..." 

Phật Tịch chớp mắt: "Ồ, giận rồi à, đây là ngài tự nấu sao?" 

Bắc Minh Thần gật đầu: "Ừm..." 

Phật Tịch khó mà tin được, nhưng nhìn vẻ mặt hắn không giống đang nói dối. Nàng nở nụ cười, giật lấy bát từ tay Bắc Minh Thần, ngửa đầu uống cạn sạch.

Bắc Minh Thần đút cho nàng một viên mứt hoa quả rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, cúi người xoa bụng cho nàng.

Phật Tịch nhìn hắn, khóe môi vô thức cong lên.

[Ai, mãi không thấy tới tháng, ta còn tưởng mình có thai rồi, ai ngờ cuối cùng vẫn đến.]

[Tự nhiên lại thấy muốn sinh một con khỉ con cho Bắc Minh Thần.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-82-2-chang-le-than-the-tang-cap-tang-kem-mui-thom.html.]

Lông mi của Bắc Minh Thần run lên, mang thai cũng tốt, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, nhưng sao lại là khỉ con?

Mi mắt Phật Tịch ngày càng nặng, chẳng mấy chốc nàng đã ngủ thiếp đi.

Khi thức dậy, nàng vẫn cảm nhận được lòng bàn tay Bắc Minh Thần đặt trên bụng mình, mỉm cười hạnh phúc, trở mình nhào vào lòng hắn, đầu gối lên n.g.ự.c hắn.

Tiếng nói nhẹ nhàng của Bắc Minh Thần vang lên: "Lại đau bụng rồi à?" 

Thật ra bụng nàng không còn đau nữa, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng làm nũng khẽ dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, khẽ "Ừm" một tiếng.

Bắc Minh Thần đưa tay tiếp tục xoa bụng nàng, lát sau thì nhẹ giọng thì thầm bên tai: "Ta đi nấu ít nước đường đỏ cho nàng."

Phật Tịch gật đầu, nhìn hắn xuống giường thay đồ, dõi theo bóng lưng hắn rời khỏi phòng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Đợi đến tận chiều, khi Bắc Minh Thần dẫn Giản Triều vào cung, Phật Tịch bật dậy khỏi giường, mang theo sổ sách hôm qua chạy thẳng tới Linh Tịch Các.

Nàng ném tay nải xuống bàn, hai tay chống nạnh nhìn Thi Hoành đang bình tĩnh uống trà, bực bội nói: "Đại thúc, con muốn bí mật hoàng thất vô cùng bí ẩn, bí mật không ai muốn ai biết đấy." 

Nàng chỉ vào tay nải to nặng, hít sâu một hơi: "Thứ thúc đưa con là gì thế hả?" 

Thí Hành liếc mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, thấy toàn thân nàng đều toát ra vẻ yếu ớt, sắc mặt cũng tái nhợt. Ông đặt chén trà xuống, nhấc quyển sổ lên xem tiếp, ung dung đáp: “Là do con không nói rõ." 

Phật Tịch nhìn thấy ánh mắt Thi Hoành đã biết ông hiểu lầm, nàng liên tục lắc đầu khoát tay, giải thích: "Đại thúc, thúc đừng yếu lầm, con yếu ớt vì thân thể không khỏe." 

Thi Hoành khẽ gật đầu, vẻ mặt kiểu ta hiểu rồi.

Phật Tịch thấy vậy, thật muốn hét to: Không, thúc không hiểu.

Thí Hành đặt quyển sổ xuống, chỉ tay về phía chiếc ghế bên cạnh ra hiệu nàng ngồi xuống, vờ đứng dậy, đồng thời hỏi: "Con muốn tra chuyện gì?"

 

Loading...