Phí Nguyệt cười gượng gạo, đi lên trước liếc nhìn Thi Hoành, nhận sách thuốc Phật Tịch nhặt lên, đi đến trước bàn tùy ý hỏi: "Sao đột nhiên con lại muốn tra chuyện hoàng thất?"
Phật Tịch lật một quyển sách thuốc, hờ hững nói: "Chơi vui thôi..."
Phí Nguyệt không biết nên nói gì, Thi Hoành ra hiệu cho bà ấy đợi một chút, đừng sốt ruột, sau đó rót một chén nước trà đặt một bên, nói với Phật Tịch: "Qua đây ngồi đi."
Phật Tịch bước tới ngồi xuống, cầm ly trà lên, âm thầm nhìn hai người bọn họ, sau đó nhấp một hớp nước trà.
Thi Hoành và Phí Nguyệt cũng ngồi xuống, Phí Nguyệt lén kéo áo Thi Hoành.
Thi Hoành nhìn Phật Tịch: "Tiểu Tịch, mấy chuyện liên quan đến hoàng thất chúng ta nên bớt tham dự, tránh cho rước họa vào thân.”
Phật Tịch đặt chén trà xuống, tỏ vẻ ỷ sủng mà kiêu, đắc ý nói: "Đại thúc yên tâm, dù gây ra phiền phức thì Bắc Minh Thần cũng sẽ giúp chúng ta giải quyết thôi."
Nàng đã nói như vậy, Thi Hoành cũng không tiện nói thêm gì nữa. Ông biết nếu nói quá nhiều thì sợ rằng Phật Tịch sẽ phát giác ra gì đó.
Phật Tịch cười cười nói: "Không cần lo, chúng ta có chỗ dựa mà."
Thi Hoành khẽ gật đầu.
Phật Tịch cầm một quyển sách thuốc: " Nguyệt di, mấy quyển này đểu cho con xem à?"
Phí Nguyệt mỉm cười, sắp xếp lại các quyển sách thuốc, lấy ra một đơn thuốc đưa cho Phật Tịch, dặn dò: "Dựa theo đơn thuốc này, mỗi ngày một thang."
Phật Tịch nhận lấy đơn thuốc, liếc qua một cái rồi gấp lại, nhét vào tay áo. Lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Phí Nguyệt, khẽ nhíu mày: "Nguyệt di có chuyện gì muốn nói thì nói đi."
Phí Nguyệt mím môi cười: "Tiểu Tịch, con với Thần vương mới vừa bắt đầu thôi, giờ đã tính đến chuyện có con thì có phải hơi sớm không?”
Phật Tịch trầm ngâm suy nghĩ: "Hình như cũng hơi sớm."
Phí Nguyệt mỉm cười, mở sách thuốc trên bàn ra: "Mấy quyển này đều là nhập môn, con đem về đọc hết một lượt. Đợi con có nền tảng rồi, ta sẽ dạy những thứ khác.”
Phật Tịch gật đầu, nhìn Phí Nguyệt đang sắp xếp sách thuốc, lại liếc sang Thi Hoành đang ngồi bên cạnh, hờ hững hỏi: "Nguyệt di, người và đại thúc ở mãi An Chuẩn quốc không chán à? Có muốn đi nơi khác không, con cho hai người nghỉ phép."
Phí Nguyệt bật cười: "Tuổi già rồi, còn đi đâu nữa.”
Phật Tịch lắc đầu: "Già chỗ nào chứ, rõ ràng Nguyệt di còn rất trẻ mà. À đúng rồi, Giản Nhị hoàng tử chính là Giản Triều, mấy hôm nữa sẽ về Bách Thanh quốc đấy. Đại thúc và Nguyệt di có muốn qua Bách Thanh quốc chơi một chuyến không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-95-1-tro-ve-phai-may-con-chuot-mickey-den-linh-tich-cac-o-lai.html.]
Phật Tịch vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của hai người, đến khi nói xong cũng không thấy trên mặt bọn họ có vẻ khác thường. Nàng thu tầm mắt lại, lúc Nguyệt di nghe thấy tên của Giản Yên thì phản ứng rất rõ ràng, nhưng khi nghe Bách Thanh quốc lại không hề có bất cứ phản ứng gì?
Phí Nguyệt gom y thư lại: "Nguyệt di không đi đâu cả, cứ ở lại An Chuẩn quốc này thôi.”
Phật Tịch gật đầu, rồi đứng dậy vươn vai: "Vậy con về trước đây."
Phí Nguyệt đưa túi sách cho nàng, dặn: "Nhớ đọc đó."
"Con biết rồi, con đi đây."
Phí Nguyệt chăm chú nhìn theo bóng lưng Phật Tịch cho đến khi nàng khuất khỏi tầm mắt, rồi quay sang nhìn Thi Hoành, trên gương mặt cả hai đều hiện lên vẻ lo lắng.
Phật Tịch bước ra khỏi mật thất, quay đầu nhìn cánh cửa đang dần khép lại, trong mắt thoáng hiện chút cảm xúc khó đoán. Chắc chắn đại thúc và Nguyệt di đang giấu nàng chuyện gì đó, nhưng nàng cảm nhận được họ không có ác ý với mình.
Nàng ôm túi sách bước ra khỏi phòng tư liệu, nhìn thấy Thiết Trụ đang nằm bò ở một góc. Nàng bước tới, đưa tay xoa đầu nó.
"Gâu gâu… Tịch tỷ sắp đi rồi à?"
"Ừ, ngươi đừng có nghịch phá đấy.”
"Gâu gâu… Xem thường chó đúng không?"
Phật Tịch gõ nhẹ vào đầu Thiết Trụ, kéo tai nó, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói: "Ngươi để ý đại thúc và dì Nguyệt nhiều một chút, nghe xem họ thường nói gì."
Thiết Trụ ngẩng cái mặt ngốc nghếch lên, trong mắt đầy vẻ mơ hồ khó hiểu.
"Tịch tỷ, bây giờ tỷ đi à?"
Giọng của Thi Châu vang lên, Phật Tích xoa đầu Thiết Trụ, sau đó đứng dậy, chỉ tay vào đầu nó mà nói lớn: "Nghe lời đấy, nghe rõ chưa?"
"Gâu... Đồ diễn sâu..."
Phật Tích hít sâu một hơi, dù sao cũng còn cần Thiết Trụ làm gián điệp cho mình, không nổi giận, không nổi giận…
Nàng quay người bước đi, đến bên bàn đá rồi ngồi xuống, nhìn Thi Châu đang ngồi đối diện, trêu chọc hỏi: "Thi Châu, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?"