[Có lẽ ta thật sự là người có phúc, từ nhỏ đã nghe hiểu được tiếng động vật, giờ lại còn gặp chuyện xuyên qua thời không ngàn năm hiếm có như thế này, hì hì.]
Trên mặt Bắc Minh Thần tràn đầy ý cười, lại nắm tay Phật Tịch, hai người ăn uống chơi đùa đến tận khuya mới cùng nhau đi về Thần Vương phủ.
Bụng của Phật Tịch tròn vo, nhìn qua chẳng khác gì người đang mang thai.
Bắc Minh Thần đỡ eo Phật Tịch, vừa định rẽ thì trông thấy Tòng Huyên bước xuống một chiếc xe ngựa. Phật Tịch vội vàng lùi lại hai bước, đảm bảo rằng từ góc nhìn của Tòng Huyên sẽ không nhìn thấy mình, sau đó len lén quan sát nàng ta.
Chỉ thấy Tòng Huyên đội mũ màn, thận trọng nhìn trái nhìn phải, rồi đi về phía phủ của Bắc Minh Thần.
Chưa đợi Phật Tịch đặt câu hỏi, Bắc Minh Thần đã khẽ nói bên tai Phật Tịch: "Người đó là tùy tùng của Thái tử."
Phật Tịch ngẩng đầu, không tin được: "Thái tử?"
Bắc Minh Thần gật đầu.
Ánh mắt Phật Tịch co lại.
[Tòng Huyên đã biết Thái tử từ trước, hay là sau này mới quen?]
[Thái tử muốn làm gì?]
Chờ chiếc xe ngựa đi khuất, Bắc Minh Thần lại nắm tay Phật Tịch đi tiếp.
Thị vệ trước cổng Thần Vương phủ thấy hai người vội vàng cúi người hành lễ: "Bái kiến vương phi, bái kiến vương gia."
Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch vào thư phòng, đi đến chỗ sâu nhất mở rương ra, lấy một bước tranh cuộc
Phật Tịch bước lên cùng Bắc Minh Thần mở tranh ra, chỉ thấy trên tranh là hai nữ tử trẻ trung xinh đẹp, trên mặt đều nở nụ cười dịu dàng. Nhìn kỹ một chút thì sẽ nhận ra hai người có vài nét giống nhau.
[Đẹp quá.]
Bắc Minh Thần nhìn hai nữ nhân trong tranh, ánh mắt không rõ cảm xúc, mấp máy bờ môi đang mím chặt: "Người mặc y phục gấm xanh trắng bên phải là mẫu thân ta.”
Phật Tịch gật đầu, nhận ra tâm trạng Bắc Minh Thần hơi buồn bã, mỉm cười nói: "Chàng rất giống mẫu thân.”
[Bắc Minh Thần đang nhớ mẹ sao?]
[Ta cũng nhớ mẹ mình, không biết có còn cơ hội trở về không?]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch, tâm trạng trở nên suy sụp. Phật Tịch còn nghĩ đến chuyện quay về, có phải chỉ cần có cơ hội thì nàng sẽ vứt bỏ hắn, quyết định rời đi đúng không?
Phật Tịch cảm nhận được không khí xung quanh buồn bã,ngẩng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần đầy đau khổ, nàng đặt tay lên cánh tay hắn, khẽ hỏi: "Bắc Minh Thần, chàng sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-96-1-than-la-chuot-lai-di-ngu-luc-nua-dem-dung-la-lam-viec-khong-nghiem-tuc.html.]
Bắc Minh Thần cố kiềm chế suy nghĩ muốn chiếm giữ Phật Tịch, cố giữ ttâm trạng bình tĩnh. Lúc đối mặt với nàng, trong mắt có vẻ sợ hãi, môi khẽ run: "Nếu ta và mẫu thân nàng cùng lúc rơi xuống nước, nàng sẽ cứu ai trước?”
"Hửm..." Phật Tịch dở khóc dở cười, mím môi nhìn Bắc Minh Thần từ đầu đến chân: "Sao chàng lại hỏi vậy? Ta là cô nhi, không có mẫu thân.”
[Không phải câu này thường là phụ nữ hỏi sao?]
Bắc Minh Thần nghẹn họng, là do hắn quá vội đã quên mất điều quan trọng này. Hắn phản ứng kịp, vội nói: "Ai cũng có mẫu thân, chỉ là nàng chưa từng gặp mẫu thân của mình thôi.”
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phật Tịch, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trong đó, nghiêm túc nói từng chữ: "Nếu một ngày nào đó nàng có thể gặp lại mẫu thân mình... Nàng có vứt bỏ ta không?"
Phật Tịch chưa suy nghĩ đã lắc đầu: "Không đâu..."
[Gặp mẹ thì sao phải bỏ Bắc Minh Thần?]
[Không hiểu nổi.]
Tâm trạng bất an của Bắc Minh Thần dịu xuống, nhưng vẫn chưa thấy yên tâm, tiếp tục ép hỏi: "Vậy nếu ta và mẫu thân nàng cùng rơi xuống nước, nàng sẽ cứu ai trước?”
Phật Tịch trợn tròn mắt, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu.
[Ta cũng nhảy xuống luôn, ba người cùng kêu cứu có được không?]
Nàng chớp mắt hỏi ngược lại Bắc Minh Thần: "Nếu ta và mẫu thân chàng cùng rơi xuống nước, chàng sẽ cứu ai trước?"
"Ta sẽ cứu nàng trước." Bắc Minh Thần không hề do dự, sau khi nghe Phật Tịch hỏi nhanh chóng nói ngay.
Phật Tịch thấy hắn trả lời không hề do dự, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Vậy mẫu thân chàng thì sao?"
Bắc Minh Thần cất cuộn tranh đi, ôm Phật Tịch vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai: "Mẫu thân có phụ thân ta cứu, còn nàng có ta.”
Phật Tịch nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Bắc Minh Thần, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, tim đập thình thịch liên hồi.
[Bắc Minh Thần ấm áp quá, thật biết cách làm người ta rung động.】
Khóe môi Bắc Minh Thần khẽ cong, ôm Phật Tịch chặt hơn, cằm tựa lên vai nàng, ghé sát tai thì thầm: "Đến lượt nàng trả lời ta rồi."
Phật Tịch nghiêng đầu: "Bắc Minh Thần, ta không có cha."
Trong lòng Bắc Minh Thần run lên ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Phật Tịch, đưa tay vuốt má nàng, cúi đầu dịu giọng nói: "Từ nay về sau, nàng có ta."
Phật Tịch ngước nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, kiên định của Bắc Minh Thần, khẽ cong môi nở nụ cười: "Dường như chàng chưa từng nói mình yêu ta."