Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 96.2: Thân là chuột lại đi ngủ lúc nửa đêm, đúng là làm việc không nghiêm túc

Cập nhật lúc: 2025-06-11 15:08:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần vừa nghe xong đã đưa tay giữ gáy Phật Tịch, tay còn lại ôm chặt eo nàng, cúi đầu hôn xuống.

Phật Tịch bị hành động bất ngờ của Bắc Minh Thần làm cho choáng váng, nhưng nàng không hề giãy giụa, trái lại còn ôm cổ hắn.

Hồi lâu sau;

Bắc Minh Thần mới thả Phật Tịch ra,  nhìn vào đôi mắt lấp lánh nước của Phật Tịch, trên gương mặt đầy vẻ mê hoặc, khiến lòng hắn nóng lên, ôm lấy eo nhỏ của nàng, bế nàng ra khỏi thư phòng, bước vào Thần Tịch Viện, đặt nàng lên giường.

"Bắc Minh Thần..." Đôi mắt Phật Tịch  mơ màng, giọng nói mang theo dư âm yêu kiều, khiến người ta chỉ nghe thôi cũng cảm thấy xao xuyến, chìm đắm.

Yết hầu của Bắc Minh Thần khẽ chuyển động, lại cúi đầu hôn nàng lần nữa.

Phật Tịch nhắm mắt lại, hai tay đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn. Khi nàng bắt đầu mơ màng buồn ngủ thì bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Bắc Minh Thần: "Phải để ta hôn nàng thì nàng mới biết ta yêu nàng đến nhường nào sao?"

Phật Tịch mở mắt nhìn hắn, hai má ửng hồng, tim đập thình thịch thật nhanh.

Bắc Minh Thần giơ tay búng nhẹ lên trán, sau đó đứng lên: "Đi tắm đi."

Phật Tịch trợn mắt nhìn hắn.

Bắc Minh Thần bật cười, đỡ nàng ngồi dậy, nghiêng đầu thì thầm bên tai nàng:

"Đừng vội, mấy hôm nữa nhất định ta sẽ khiến nàng hài lòng."

Phật Tịch thẹn thùng trừng hắn một cái, bĩu môi nói:

"Quăng đồng xu đi, nếu rơi võ thì ta sẽ thỏa mãn chàng."

Ánh mắt Bắc Minh Thần đầy ẩn ý nhìn nàng, tay đặt trên eo nàng cũng dùng thêm lực, mập mờ hỏi: "Nàng chắc chứ?"

Phật Tịch đỏ mặt, chớp chớp mắt, tay đẩy nhẹ n.g.ự.c hắn, lí nhí nói: "Không được lãng phí tiền bạc, thôi bỏ đi."

Bắc Minh Thần nhìn vẻ thẹn thùng hiếm thấy của nàng, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn, đưa tay khẽ vuốt sống mũi nàng, cưng chiều dặn dò: "Tắm xong thì nghỉ sớm nhé, ta còn chút việc."

Hắn nói xong thì rời khỏi phòng. Phật Tịch đợi một lúc rồi vội vàng mang giày chạy ra khỏi Thần Tịch Viện, lén lút đến biệt viện, phần lớn đám sủng vật đều đã đi nghỉ.

Nàng đến trước hang chuột, ngồi xổm xuống gõ gõ lên tường mấy cái, vừa nhìn quanh vừa nhỏ giọng gọi: "Mickey, Minnie."

Đợi một hồi không thấy mấy con chuột xuất hiện, Phật Tịch lại gõ thêm mấy cái, nâng giọng: "Mickey Mickey, hello có ở đó không?"

Hang chuột vẫn không có động tĩnh, Phật Tịch hoang mang nhìn đám những con vật khác, chẳng lẽ đám chuột Mickey ra ngoài chơi rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-96-2-than-la-chuot-lai-di-ngu-luc-nua-dem-dung-la-lam-viec-khong-nghiem-tuc.html.]

Lúc này, một con gián từ trên tường bò xuống: "Chít chít... Chúng ngủ rồi."

Phật Tịch đen mặt, đường đường là chuột mà nửa đêm còn ngủ? Đúng là chẳng ra làm sao. Nàng tức giận quát khẽ: "Đám chuột c.h.ế.t bầm các ngươi, ra đây cho ta!"

Không bao lâu sau, vài con chuột ngơ ngác ló đầu ra khỏi hang: "Tỷ Tịch, có việc gì ạ?"

Phật Tịch cố nén lửa giận, mỉm cười:

"Cử ba con đến Linh Tịch Các ở lại, chủ yếu là nghe ngóng xem đại thúc với Nguyệt di bàn bạc chuyện gì. Cử thêm ba con vào hoàng cung theo dõi Thái tử."

"Chít chít... Ngày mai được không? Giờ khuya quá rồi, đến nhà người ta lúc này bất lịch sự lắm."

Phật Tịch nghiến răng, các đốt ngón tay kêu răng rắc, giọng cười lạnh:

"Vậy các ngươi có sợ tối nay xác các ngươi nằm ngổn ngang ngoài đường không?"

Đám chuột sợ đến mức co rúm lại: "Chít chít... Chúng ta đi ngay đây !"

Phật Tịch hừ lạnh, đứng dậy, nhìn lũ gián và bọ cạp đang bò trên tường, khoanh tay:

"Các ngươi cũng đừng có rảnh rỗi, chia làm hai nhóm theo bọn chuột mà hành động, chỗ nào chúng không đến được thì các ngươi vào, học mà thông minh lên một chút, đừng có để bị người ta đập chết."

Gián và bọ cạp ngừng bò, đưa mắt nhìn nhau, con mẹ nó thật quá đáng, muốn cắn nàng một cái cho bõ tức.

Phật Tịch hừ lạnh, đập một phát c.h.ế.t luôn một con gián, sau đó nhìn con bọ cạp đang uất ức bên cạnh, khiêu khích: "Ngươi muốn trả thù cho nó sao?"

Bọ cạp không dám động đậy: "Ta sẽ mặc niệm thay nó, vậy, giờ ta trở về nhanh chóng phân phó bọn chúng xuất phát, Tịch tỷ yên tâm đi."

Phật Tịch rút tay lại, xác con gián rơi xuống đất, nàng cúi xuống nhặt lấy, nói:

"Xét tình nghĩa ngươi đã theo ta bấy lâu, ta tổ chức cho ngươi một tang lễ vậy."

Sau đó nàng cúi đầu nhìn đám chuột: "Giao hàng lậu của các ngươi ra đi, dù sao các ngươi cũng sắp phải đi rồi."

"Chít chít... Vâng..."

Phật Tịch bước đến dãy lồng chim, ánh mắt quét một lượt qua đám chim bên trong, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

Lũ chim run rẩy, lông dựng hết cả lên: "Líu ríu... Tịch tỷ có gì cứ sai bảo, chúng ta nhất định nghe lời! Nhắc nhẹ một câu thôi, chim không thể ăn."

 

Loading...