Phật Tịch vừa nói vừa nghiêng đầu sang bên, cố gắng để thanh kiếm kia ra xa mình một chút.
"Ngươi hạ kiếm xuống đi, đêm hôm lạnh quá đi."
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy dáng vẻ của nữ nhân kia thì hơi kinh ngạc. Nhất định là mình hoa mắt rồi! Nàng vội nhắm mắt lắc lắc đầu, mở ra lần nữa, ngạc nhiên kêu: "Công chúa Kỷ Ngưng?!”
Kỷ Ngưng nhếch môi cười lạnh, ánh mắt khinh miệt nhìn Phật Tịch, đáy mắt lộ ra sát khí.
Phật Tịch thấy ánh mắt đó, khẽ nhíu mày, nàng đắc tội với nữ nhân này khi nào thế?
"Ta nhớ dường như chưa từng đắc tội ngươi mà?"
Kỷ Ngưng cười chế giễu, không đáp
Phật Tịch cau mày: "Đầu óc có bệnh à..."
Kỷ Ngưng thấy Phật Tịch sắp c.h.ế.t đến nơi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy, cơn ghen và uất hận dâng trào.
Nàng ta là công chúa của một nước, chỉ vì mẹ không được sủng mà từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, bây giờ còn bị đẩy sang An Chuẩn quốc liên hôn. Hoàng thượng thì tùy tiện ban cái chức trắc phi cho nàng ta.
Nàng ta nghĩ đến đây, tay cầm kiếm di chuyển theo chuyển động của Phật Tịch, sát ý trong mắt càng mãnh liệt.
Mà Phật Tịch chỉ là một nữ nhân không hề có chống lưng, lại có thể được gả cho Bắc Minh Thần làm chính thế, còn được Bắc Minh Thần sủng lên trời, dựa vào cái gì?
Nữ nhân này có gì hơn người chứ?
Phật Tịch nhìn bộ dạng tự biên tự diễn của Kỷ Ngưng, cũng đoán ra được đại khái là chuyện gì.
Nàng tặc lưỡi nói: "Cho dù ngươi có ghen ghét với ta cũng vô dụng thôi, ta xinh đẹp hơn ngươi, haiz, Bắc Minh Thần sủng ái ta, còn sủng lên trời đó."
Kỷ Ngưng nhìn vẻ mặt khiêu khích của Phật Tịch, trong lòng chỉ muốn đ.â.m một kiếm cho rồi. Nhưng nghĩ đến lời người kia dặn trước khi rời đi, lại liếc nhìn những người xung quanh, lại kìm nén suy nghĩ trong lòng.
"Không vội, chờ sau khi ngươi c.h.ế.t rồi, Bắc Minh Thần sẽ có vương phi mới, ngươi sẽ dần biến mất trong lòng hắn."
Phật Tịch hừ lạnh: "Đương nhiên ta không vội, nhưng ta bấm ngón tay tính toán có lẽ ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa. Sinh mệnh le lói như ánh sáng kia, chỉ chút nữa sẽ biến mất không còn gì nữa."
Kỷ Ngưng nghe Phật Tịch nói thì rất xem thường, cũng không có ý định đáp lời. Chỉ cần hoàn thành việc người kia giao phó, nàng ta không cần quay về Ninh Trường quốc, cũng không cần làm trắc phi của Thái tử gì nữa.
Nàng ta giơ tay lên, nữ nhân bên cạnh nhanh chóng bước đến móc ra một hộp nhỏ đưa cho Kỷ Ngưng.
Phật Tịch nhìn hộp kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-98-1-nang-ta-bat-nat-ta-con-bop-cam-ta.html.]
[Hộp này không tệ.]
[Viền bạc tơ vàng nhìn qua rất đáng tiền.]
[Đợi lát nữa bàn với tiểu công chúa này, ta uống thuốc bên trong rồi bảo nàng ta cho ta chiếc hộp.]
Kỷ Ngưng đặt thanh kiếm gác lên cổ Phật Tịch xuống, vờ muốn mở hợp ra, đồng thời nói: "Đây chính là, giả vờ chuẩn bị mở hộp, miệng nói: "Đây là Thất Tâm Đan. Ai uống rồi thì..."
Phật Tịch nghe đến đây suýt bật cười, trong lòng tiếp lời: [Uống rồi thì tuyệt tình đoạn ái à?]
Sau đó, nghe Kỷ Ngưng giới thiệu: "Sẽ bị mất trí, quên hết mọi thứ, không rõ thân phận, không quá ba tháng sẽ lăn ra chết."
Phật Tịch gật đầu như có điều suy nghĩ.
[Uầy, có hiệu quả như vậy? Uống ba hộp đủ một liệu trình? Có cần uống sáng tối, kiêng rượu kiêng đồ cay không?]
Kỷ Ngưng nói xong thì mở hộp ra,lấy một viên thuốc độc, à nhầm Thất Tâm Đan.
Phật Tịch nhìn viên thuốc rồi nhìn ánh mắt lóe sáng của Kỷ Ngưng, ngước mắt cố nén ý cười: "Ơ, đây không phải là viên kẹo sô cô la Maltesers hả?"
Kỷ Ngưng nhíu mày, là cái gì? Nhưng nàng ta chỉ ngẩn ngơ một giây, sau đó đưa tay nắm cằm Phật Tịch, cúi đầu xuống muốn nhét thuốc vào miệng nàng.
"Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn há miệng ra ăn, tránh cho chịu khổ."
Phật Tịch nhíu mày, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng ngửa người ra sau để mình tránh xa Kỷ Ngưng một chút, đưa tay bịt mũi miệng.
"Có phải ngươi bị đau dạ dày không, trong miệng có mùi gì nồng thế. Có thời gian nghiên cứu Thất Tâm Đan, không bằng đi tìm đại phu tìm cách chữa bệnh hôi miệng của mình đi. Đúng là mùi kia còn nồng hơn lúc ta bị táo bón nữa."
Kỷ Ngưng thở dốc, vừa định cãi lại thì nhớ tới chuyện lần trước trong hoàng cung, nữ tử này mồm mép rất lợi hại, nàng ta không muốn nói chuyện với nàng, hung hăng trừng mắt nhìn Phật Tịch, nắm cằm Phật Tịch lần nữa.
Phật Tịch tỏ vẻ ghét bỏ: "Làm phiền tránh xa một chút, ta sợ ngươi sơ ý một chút sẽ hôn ta, ta nghĩ đến đã muốn nôn."
[Nhìn vóc dáng gầy yếu của nàng ta còn không chịu nổi một cái tát của ta, còn dám nhảy nhót như thế.]
Kỷ Ngưng nhắm mắt lại kìm nén lửa giận, tay đang bóp cằm Phật Tịch bắt đầu siết chặt.
Phật Tịch lắc lắc đầu, hất tay nàng ta ra: "Ngươi nhìn xem móng tay mình dài bao nhiêu, nên cắt đi, vừa rồi đ.â.m vào thịt ta đau quá.]
.