Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 98.2: Nàng ta bắt nạt ta, còn bóp cằm ta

Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:10:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Ngưng không muốn nói nhảm với Phật Tịch, tiến lên thêm một bước, tay đặt lên cằm Phật Tịch . Bỗng nhiên cửa phòng bị đá văng, chỉ nghe tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, người trong nhà vội rút đao nhìn phía cửa.

Phật Tịch nghiêng đầu nhìn lại, vừa thấy rõ người vừa đến thì lập tức chu môi, tỏ vẻ ấm ức: "Hu hu Bắc Minh Thần, nàng bắt nạt ta, còn bóp cằm nữa, đau muốn lắm, hu hu, ta sợ lắm á.”

Bắc Minh Thần sải bước lao vào, trường kiếm trong tay vung lên như gió, một phát đánh thẳng vào người Kỷ Ngưng. Chỉ thấy nàng ta không thể khống chế lùi lại mấy bước, sau đó té ngã trên đất. 

Mấy tên áo đen xung quanh thấy vậy lao về phía Phật Tịch, muốn khống chế Phật Tịch làm con tin uy h.i.ế.p Bắc Minh Thần.

Trong ánh mắt Bắc Minh Thần đều là sát ý, cả người tỏa ra vẻ tàn nhẫn. Bọn chúng lại dám xuống tay với xuống tay với Phật Tịch, sau khi phát hiện bọn chúng muốn làm gì thì sắc mặt càng trở nên âm trầm, vội ném ra mấy phi tiêu, phi tiêu đ.â.m thẳng vào tim những kẻ kia.

Phật Tịch đứng ôm tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mọi thứ.

[Oa, Bắc Minh Thần vô cùng đẹp trai.]

[Ngầu lòi, đẹp trai đỉnh của chóp, nói thế vẫn chưa đủ đâu!]

Bắc Minh Thần sải bước tới ôm Phật Tịch vào lòng, cúi đầu hỏi bằng giọng dịu dàng: "Nàng có bị thương không?"

Phật Tịch lắc đầu: "Sao chàng biết ta bị bắt cóc nhanh như vậy?"

Bắc Minh Thần mở miệng: "Ta… Ta vừa mới vào phủ thì thấy nàng bị người ta bắt đi.”

Phật Tịch đảo mắt nhìn Bắc Minh Thần từ trên xuống dưới.

[Luôn cảm giác tên này có chuyện gì giấu diếm ta.]

Ánh mắt Bắc Minh Thần lóe lên, không kìm lòng được đưa tay sờ mũi, hơi chột dạ.

Kỷ Ngưng bò dậy từ dưới đất, nhìn hai người đang đầy tình ý với nhau, rất kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải ngài đã ra khỏi thành à? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Lúc này Bắc Minh Thần mới để ý thấy Kỷ Ngưng còn ở đây, chân dùng sức đá lên, thanh kiếm vừa đánh vào Kỷ Ngưng tung lên rơi vào tay hắn.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, vờ muốn g.i.ế.c Kỷ Ngưng.

Kỷ Ngưng vô cùng hoảng sợ, lùi lại mấy bước, thân thể dựa vào cột lắc đầu: " Ngươi không thể g.i.ế.c ta, ta là Ngũ công chúa của Ninh Trường quốc, còn là trắc phi của Thái tử An Chuẩn quốc, ngươi chỉ là một vương gia nho nhỏ..."

Nàng ta còn chưa dứt lời, mũi kiếm đã đ.â.m thẳng vào tim nàng ta, trong phút chốc m.á.u lan tràn.

Bắc Minh Thần cúi người bế Phật Tịch lên, giọng lạnh như băng: "Công chúa thì sao? Trắc phi thì sao? Dám động vào Phật Tịch của bổn vương, bổn vương dám g.i.ế.c bất cứ kẻ nào."

Lúc này Phật Tịch rất cảm động, nhưng khóe mắt nàng lại liếc nhìn thấy vật trên đất, vội giãy dụa.

"Bắc Minh Thần! Bắc Minh Thần! Cái hộp, cái hộp kia kìa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-98-2-nang-ta-bat-nat-ta-con-bop-cam-ta.html.]

Bắc Minh Thần dừng bước, quay lại nhìn hộp và viên thuốc rơi trên đất, khó hiểu: "Cái hộp làm sao?"

"Chàng không cảm thấy chiếc hộp đó rất đẹp à, hơn nữa còn khảm viền bạc tơ vàng, rất tuyệt."

Khóe miệng Bắc Minh Thần co giật, vẻ mặt bất lực, giơ chân bước ra ngoài: "Ngày mai ta cho người chế tạo cho nàng một chiếc hộp vàng nguyên khối."

Phật Tịch không giãy nữa, quay đầu nhìn Bắc Minh Thần. Ngay lúc Bắc Minh Thần nghĩ rằng Phật Tịch cảm động, muốn nói những lời ngọt ngào, lại nghe thấy nàng hỏi.

"Toàn bộ tiền của chàng đều nằm trong tay ta, chàng lấy gì đúc hộp vàng?"

Bắc Minh Thần cúi đầu nhìn Phật Tịch, há miệng ra không biết nói gì tiếp, cuối cùng im lặng bế nàng bước ra khỏi phòng. Ra đến cửa, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Linh Tiêu và Linh Phong đang đứng: "Ném xác về Ninh Trường quốc, điều tra xem ai đứng sau chuyện này.”

Linh Tiêu và Linh Phong cúi đầu cung kính đáp: "Vâng..."

Chờ Bắc Minh Thần rời đi, hai người mới bước vào trong, sau khi nhìn rõ tình huống trong phòng thì liếc nhau. Lần này vương gia nổi giận thật rồi, những người này đều mất mạng trong một chiêu.

Linh Phong tiến đến cầm chuôi kiếm đang cắm vào n.g.ự.c Kỷ Ngưng, rút mấy lần cũng không được.

"Linh Tiêu, vương gia dùng sức lớn bao nhiêu chứ, huynh thử xem."

Ngoảnh lại thấy Linh Tiêu đang cúi nhặt viên thuốc và cái hộp, nhét vào tay áo.

Linh Phong ngạc nhiên: "Huynh nhặt cái đó làm gì…”

Linh Tiêu liếc mắt: "Vậy nên tiền lương của huynh mãi không bằng ta đó. Ngốc đến mức khỏi cần phát lương luôn cũng được."

Linh Phong thả chuôi kiếm ra, nhăn mặt: "Có ý gì?"

Linh Tiêu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Huynh không nghe thấy vương phi nói thích cái hộp này à?"

"Ta có nghe, nhưng chẳng phải vương gia bảo sẽ làm hộp vàng cho vương phi rồi còn gì?"

Linh Tiêu bước đến cầm chuôi kiếm, hừ một tiếng: "Tránh ra, đừng cản đường.”

Sau đó dùng sức rút, nhưng rút hai lần vẫn không nhúc nhích.

Linh Phong vòng ra sau cột, phất tay với Linh Tiêu: "Kiếm này xuyên qua cột rồi." Sau đó chạy về phía trước cùng Linh Tiêu nắm chặt chuôi kiếm, hai người cùng dùng sức.

"Một, hai, ba, cố lên!"

 

Loading...