Vương Phi Xinh Đẹp - Chương 105

Cập nhật lúc: 2024-12-12 04:47:55
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hiện giờ binh lính bao vây Vương phủ, ngươi thể liên lạc với Thọ Khang Cung? Ta ngươi rời khỏi Vương phủ như thế nào.”

Trong phòng chứa củi, Minh Đàn xuống từ cao, lẳng lặng Vương bà tử trói gô ném xuống đất.

Dường như Vương bà tử cũng để bụng phòng chứa củi bẩn thỉu, dựa tường ngẩng đầu nàng: “Lão nô thể liên lạc với Thọ

Khang Cung nhưng lão nô cũng cách ngoài.” “Không thì thôi.”

Minh Đàn nhiều lời với bà , . Vương bà tử gọi nàng từ phía : “Vương phi!”

Minh Đàn thoáng dừng bước.

“Nghe trong Vương phủ một mật đạo thông ngoài, nhưng lão nô cũng mật đạo đó ở , kể cả thì với khả năng của lão nô cũng thể tới gần, nhưng lẽ Vương phi thể.”

Minh Đàn xong cũng đầu ngoài.

Trong phủ mật đạo… Minh Đàn nhớ ngay tới thư phòng của Giang Tự.

Ngày vô tình trong thư phòng mật thất, nhưng vì quá mức hổ nên nàng chỉ lo chạy trốn cho mau, nên quên nghĩ , ngày đó thủ vệ hình như cũng phu quân đang bí mật nghị sự với khác. Nếu như bọn họ thì sẽ để nàng đưa bữa khuya, ít nhất cũng sẽ truyền lời mới .

Thủ vệ cũng , nghị sự thể tự nhiên xuất hiện bên trong mật thất ?

Nàng nghĩ một lúc lập tức tới thư phòng.

Đêm đen mùa đông sâu thăm thẳm, mấy ngày liên tiếp mây dày trăng, khi Minh Đàn từ mật đạo trong thư phòng khỏi Vương phủ, bên ngoài trời rét lạnh, gió thổi buốt giá, dường như thể xuyên thấu qua áo choàng dày dặn.

Nàng xe ngựa màu xám, chạy thẳng đến Biệt Ngọc Lâu.

Lúc qua phủ nha, nàng vén mành ngoài, đột nhiên hô lên: “Dừng xe.”

Xuống xe ngựa, nàng đến bảng thông báo ngoài phủ nha, thong thả từng chữ một phong chiếu lệnh .

Lúc Tố Tâm tới bẩm, nàng vẫn cảm thấy rõ ràng lắm, nhưng hôm nay thấy mấy dấu ngọc chiếu lệnh, cảm thấy dấu ngọc đỏ đến chói mắt. Càng chói mắt hơn là, nội dung của chiếu lệnh cũng khác lời Vương bà tử là mấy.

Chỉ khác ở chỗ, ba ngày Định Bắc vương dẫn quân xuất chinh Bắc Kha, mà là ngày mai.

Nếu ngay mai thì lẽ nàng sẽ vẫn vững vàng trong phủ đợi về, nhưng hôm nay nàng chờ nổi, nàng nhất định gặp Giang Khải Chi đêm nay, giáp mặt giải thích một .

Đó là cha nàng, trưởng của nàng, là trong tộc của nàng, lẽ nàng thể chỉ dựa một câu tin tưởng hư vô mờ mịt mà bình yên trong phủ đánh cược tính mạng của bộ Minh gia.

Sắp chiến tranh ở phương bắc, trong kinh thành sóng gió cuồn cuộn nhưng Biệt Ngọc Lâu vẫn chìm trong mỹ nhân dịu dàng mơ mơ màng màng, thổi sáo đánh đàn, ca hát nhảy múa, từ xa thấy cả tòa nhà sáng rực lộng lẫy huy hoàng.

Thời gian gấp gáp, Minh Đàn cũng kịp chuẩn vẹn gì, chỉ quần áo trong xe ngựa giả gã sai vặt, gặp biểu ca Bạch gia bên ngoài bèn theo Biệt Ngọc Lâu.

Lần tới tòa lầu , nàng vẫn là một tiểu cô nương xuất giá, đêm Thất Tịch cầu Chức Nữ để khéo tay thêu thùa , bên ngoài náo nhiệt, bên trong trống , nàng ở trong khuê phòng của Thủy Doanh căng thẳng tò mò xem sách xuân cung đồ.

Hiện giờ bên trong tràn ngập hoa cỏ, một cái cũng là mỹ nhân hàng đầu kinh thành, dường như nàng còn thấy Thủy Doanh quấn quanh dải lụa rực rỡ nhẹ nhàng đáp xuống từ trung, đang biểu diễn bài múa

mới nào, vây xem cổ vũ nhiệt liệt.

Biệt Ngọc Lâu đang ồn ào như thế, dường như nỗi bất an và bối rối từng ẩn giấu trong nàng khi trong tòa lầu trống trải cách đây lâu, lâu .

“Biểu ca, đây, lên .” Minh Đàn nhỏ giọng .

“Sao thể thế, cùng ! Đây là hoa lâu thể để một cô nương như lên một .”

“Không , chừng mực.”

Vậy cũng , …” Biểu ca Bạch gia đang thì bỗng nhiên ánh mắt vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ rẽ lầu, nheo mắt lẩm bẩm nghi hoặc , “Sao Chu ở đây,

chẳng ông gần nữ sắc .”

“Chu ?” Minh Đàn theo ánh mắt thấy bóng .

“Chu là môn khách mà cha tin tưởng coi trọng nhất, tính cha cũng đấy, cứ như quả pháo, châm một cái là nổ, cũng may Chu giỏi giang thể khuyên ông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-xinh-dep-fzqw/chuong-105.html.]

Ánh mắt Minh Đàn đột nhiên sững , tập trung một bóng khó nhận trong bóng tối, một lúc lâu tay nàng vô thức nắm thật chắt, gần như đ.â.m trong da thịt, như thể nàng cũng thấy đau.

Chu .

Hóa là ông .

Lần đó ở Vương phủ thấy một bóng thoáng qua vẻ quen mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng nhớ nổi gặp ở , hiện giờ nàng nhận , hóa ngày mà Thư Cảnh Nhiên tới phủ, thứ ba trong thư phòng, là ông .

Vị môn khách cận mà nàng tin tưởng coi trọng lòng nhất, của Giang Khải Chi.

Rất nhiều việc lặt vặt dễ lãng quên đột nhiên nảy lên trong đầu Minh Đàn trong thời khắc

Minh Đàn nhớ tới lâu , nàng và Bạch Mẫn Mẫn cùng trốn

trong thư phòng của tìm tiểu thuyết , vô tình bắt gặp nổi giận đùng đùng xông thư phòng vì chuyện dơ bẩn của phủ Lệnh quốc công. Lúc là vì Chu ở bên khuyên nhủ cẩn thận, khuyên ông tạm thời đừng nóng nảy, chuyện gì chờ cha nàng về kinh , đỡ khiến cho khác bàn tán lưng là nhà xử lý bao che .

hôm nay nghĩ thì chuyện dơ bẩn phủ Lệnh quốc công giấu kín đến nỗi kẽ hở , nàng từ ? Trong chuyện một tay của Chu , hoặc là của vị Định Bắc vương điện hạ là ?

Rồi đó, chuyện từ hôn thể đổi, nàng nhờ hỗ trợ hỏi thăm

chuyện bí mật trong nhà phủ Lệnh quốc công, rốt cuộc là , là Định Bắc vương điện hạ thông qua Chu cho nàng ? Mà rõ ràng nàng chỉ một vài chuyện thôi, vì phủ Lệnh quốc công đồn ầm lên như loạn lên xôn xao dư luận đến mức thể cứu vớt?

Còn , chuyện năm tết Nguyên Tiêu nàng rơi xuống nước, rốt cuộc là cứu giúp vì báo ân, chuyện hôn nhân của phủ Lệnh quốc công và phủ Tĩnh An hầu thành công nên mới bất đắc dĩ mà cứu?

Nếu, nếu lời Túc thái hậu là thật, bày mưu đặt kế từ lúc nàng và phủ Lệnh quốc công từ hôn ?

Chuyện nàng từ hôn và ban hôn, là kết cục định sẵn từ lâu ?

Không , Minh Đàn dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí trong một khoảnh khắc, nàng hốt hoảng do dự, dám bước lên cầu thang chân.

Giống như nếu nàng bước lên một bước, nàng sẽ cái gọi là yêu thích , là thực sự tồn tại, chỉ một nàng tình nguyện đơn phương… Rõ ràng là một cái lưới bện sẵn vô cùng tỉ mỉ, nàng vui vẻ sống trong ảo mộng.

Thật nghĩ đến đây, nàng từng hỏi, cũng từng đáp.

“Vậy phu quân cưới là vì báo ân ? Phu quân đối xử với cũng vì trả ơn ?”

“Cũng hẳn.”

Nàng ngửa đầu đèn lồng treo trần nhà Biệt Ngọc Lâu, nơi đó rực rỡ sắc màu, lộng lẫy bắt mắt, sáng đến nỗi khiến đau mắt.

“… Chỗ binh lính cần ở lâu, nơi hiểm yếu như nhất nên rút binh mã lương thảo , bộ hai quân chuẩn tiến công Khương Ngu, giành Vinh Châu mới là mục đích chính của trận chiến .”

DTV

“Vậy cánh quân của điện hạ ngày mai xuất phát sẽ chọn tuyến đường Thanh Châu?”

“Ngày mai khi điểm binh rời kinh các ngươi chia quân thành ba đường xuất phát , bổn vương còn chút việc cần xử lý.”

“Vương gia về Vương phủ một ạ?” Đã nhiều ngày nay sự việc của phủ Tĩnh An hầu xôn xao, trong nội bộ mấy thấy vô cùng kỳ quái, Vương gia vẫn luôn tỏ thái độ , hôm qua hồi kinh cũng về Vương phủ, chuyện nhịn mà hỏi.

Giang Tự đáp, bỗng nhiên, ánh mắt sững , liếc bên ngoài.

Tướng lĩnh đang nghị sự cũng nhận lên lầu, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh.

Minh Đàn trốn trốn tránh tránh lên tầng cao nhất của Biệt Ngọc Lâu. Trước Biệt Ngọc Lâu thuộc sở hữu của Vương phủ, nàng hỏi Giang Tự thì nếu tới đây chủ yếu sẽ ở tầng cao nhất.

Chỉ là tầng cao nhất bảo vệ nghiêm ngặt, nàng thật vất vả mới lên đến đây, còn mấy bước thủ vệ phát hiện, lấy vỏ kiếm đan chéo

cản , quát lớn: “Ngươi là phương nào? Nơi đây tùy ý , nhanh chóng rời khỏi đây ngay!”

Minh Đàn trầm mặc, chợt tháo mũ đầu, mái tóc đen rủ xuống, nàng ngẩng đầu bình tĩnh : “Ta là Định Bắc vương phi, tới gặp Vương gia, , ?”

------oOo------

Loading...