Vương Phi Xinh Đẹp - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-12-09 23:26:50
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Đàn , bảo điện yên tĩnh trở . Bên trong tịnh thất hương lượn lờ, chỉ là khó tiếp tục đánh cờ nữa.

Trên mặt Tuệ Nguyên đại sư vẫn treo nụ nhạt, ông nhẹ nhàng đạm mạc : “Đã khó tĩnh tâm, Vương gia cần gắng gượng.”

Giang Tự để ý tới định tiếp tục đánh cờ, nhưng khi cầm cờ đen giữa trung, yêu cầu chọn rể phức tạp hỗn loạn rườm rà hiếm nãy của vị tiểu thư Minh gia vang lên bên tai, ván cờ mắt dường như rối loạn, hề kết cấu trật tự.

Hắn cũng cố nữa, đặt quân đen vại cờ, dậy chắp tay nhàn nhạt : “Ngày khác lĩnh giáo đại sư.”

Tuệ Nguyên đại sư bóng dáng lưu loát rời , vuốt râu chòm râu bạc trắng, chỉ .

Sau khi khỏi bảo điện cầu nguyện, Minh Đàn lung tung một lúc, cuối cùng vòng trở nơi quen mắt.

Tố Tâm cùng Lục Ngạc tìm nàng hồi lâu, bỗng nhiên thấy nàng, vội lên đón.

“Tiểu thư, ngươi , dọa c.h.ế.t nô tỳ !” Lục Ngạc vội la lên.

Tố Tâm cũng căng thẳng : “Mới hỏi tiểu sư phụ trong trai đường, tiểu sư phụ , tiểu thư ăn cơm còn thừa, Phật đường nhỏ tự ngẫm, nhưng nô tỳ

cùng Lục Ngạc Phật đường nhỏ cũng tìm tiểu thư.”

“Không việc gì, lạc đường thôi.” Minh Đàn điềm tĩnh , “Ta tìm bảo điện khác, dù chuyện tự ngẫm quan trọng ở chỗ nào, thành tâm khắc linh nghiệm.”

Nàng thành tâm như thế, tất nhiên Phật Tổ sẽ trách tội, chừng còn sẽ phù hộ nàng tìm lang quân như ý.

, đúng là như .

Minh Đàn: “ , các ngươi tìm dùng trai ?” “Không , nô tỳ đói bụng.”

“Chưa dùng, nô tỳ đói bụng.”

Hai Tố Tâm cùng Lục Ngạc đồng thời đáp. “……”

Tính tình hai từ đến giờ đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ngần năm cũng học tí gì từ đối phương.

“Chưa quá giờ ăn, các ngươi mau dùng , ở gần đây ngắm hoa.”

Vì đề phòng Tố Tâm câu “Há chuyện nô tỳ để chủ tử chờ”, Minh Đàn còn bổ sung: “Ta yên tĩnh một , đừng tới phiền .”

Tố Tâm dám mở miệng phản đối.

Thấy Lục Ngạc lôi kéo Tố Tâm trai đường, Minh Đàn thở phào một . Dù cũng việc gì, nàng chậm rãi nhàn tản đến bên cạnh ao phóng

sinh, chắp tay lưng, vươn đầu xuống xung quanh.

Đầu xuân tháng hai gió nhẹ nhàng ấm áp thổi phất qua mặt ao, nổi lên mấy gợn sóng nông, nhan sắc khuynh thành phản chiếu mặt nước cũng theo gợn

sóng rung rinh.

Minh Đàn soi trái soi , thật sự thấy tiếc cho Lương Tử Tuyên. Khuôn mặt trang điểm cài trâm yểu điệu động lòng thế , thế mà Lương Tử Tuyên cứ bỏ lỡ.

Hơn nữa bỏ lỡ chỉ là một khuôn mặt , bỏ lỡ chính là một vị phu nhân tuyệt thế mấy chục năm vẫn thể khoe khoang trong tiệc rượu với đồng liêu đó!

Nói cũng , cũng ai tích phúc tám đời cuối cùng thể cưới nữ tử như nàng . Ai da, chỉ hận nàng thể phân , nếu nàng là nam tử, nhất định sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn, dùng hồng trang mười dặm cầu hôn chính .

Minh Đàn ở bên ao than trách phận nên phát hiện trong rừng mai đối diện ao phóng sinh hai ảnh mặc áo đen đang .

“Vương gia, Thẩm tiểu tướng quân đêm khuya mới thể thành, ngày mai sẽ tự đến Vương phủ báo cáo cho ngài công việc chuyển giao Đông Châu và Tuy Bắc Lộ.” Ám vệ theo Giang Tự thấp giọng hồi bẩm tin tức mới nhất.

Giang Tự dừng bước chân, giọng cực kỳ lãnh đạm: “Không hôm qua đến Hòa Châu , vì tối nay mới thành?”

Hòa Châu sát với Thượng Kinh, đường chính nhanh và tiện, hơn nữa Thẩm Ngọc một cưỡi ngựa nhẹ nhàng hồi kinh, bình thường tình huống muộn nhất cũng chỉ buổi trưa hôm nay đến nơi .

“Thuộc hạ .”

Ám vệ tự giác thấy hổ thẹn. Y theo lộ trình mà tính, tối nay mới thành đúng là chậm, nhưng tin tức nhận đúng là như thế.

Giang Tự cũng hỏi nhiều.

Chỉ là còn khỏi rừng mai, từ phía ao phóng sinh đối diện liền truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Đàn biểu !”

Giang Tự dừng bước, đầu .

Ám vệ cũng theo bản năng sang phía đối diện. Ám vệ: “……”

Hắn Thẩm tiểu tướng quân vì đêm khuya mới thể thành, ngày mai mới thể tới gặp Vương gia .

“Biểu ca… Sao ở đây?” Minh Đàn đầu , thấy Thẩm Ngọc, thực sự bất ngờ.

Thẩm Ngọc còn áo giáp, dáng vẻ đường phong trần mệt mỏi đến thẳng đây luôn, khuôn mặt thanh tuấn phơi đỏ bừng, trán còn một lớp mồ hôi mỏng.

“Hôm nay hồi kinh nghỉ chân ở quán ven đường, chuyện từ hôn của biểu cùng thế tử Lệnh quốc công, hồi phủ A Họa đến chùa Linh Miểu tránh đầu sóng ngọn gió, liền vội chạy đến đây.”

……?

Tránh đầu sóng ngọn gió.

Cũng cần trắng thế chứ.

Thẩm Ngọc phát hiện lỡ lời, vội : “Việc đều là biểu sai, biểu cần quá mức đau buồn.”

Minh Đàn tránh mà đáp, xa cách mất lễ phép hỏi : “Biểu ca đến đây việc gì quan trọng ?”

Ơ… Không .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-xinh-dep-fzqw/chuong-12.html.]

Thẩm Ngọc thích Minh Đàn lâu, lúc đưa Thẩm Họa đến Hầu phủ sống nhờ, gặp thương Minh Đàn, nhưng ngại giai nhân hôn ước từ sớm nên từng cơ hội biểu lộ tâm ý.

Lần hồi kinh, còn thành, ở quán ngoài thành thấy hai nhà Minh Lương từ hôn, tâm trạng bình tĩnh đột nhiên d.a.o động.

mau mau thấy Minh Đàn, truyền thư gửi ám vệ của Vương phủ đêm khuya mới thể hồi kinh, ngày mai mới thể bẩm báo Vương gia chuyện tiếp quản Đông Châu.

Đợi đến khi vội vã chạy về phủ Tĩnh An hầu mới Minh Đàn vì tránh đầu sóng ngọn gió mà sáng sớm tới chùa Linh Miểu cầu phúc, kìm nén , cũng báo cho Thẩm Họa mà chạy đến đây.

Thẩm Ngọc tới vội vàng, trong chốc lát đúng là nghĩ lý do chính đáng. khác Thẩm Họa, tâm tính thiếu niên, hành quân đánh giặc, để bụng chuyện giữ lễ nghi năng khéo léo.

Đã tìm lý do, đơn giản thẳng luôn: “Huynh tới là cho biểu , khuynh mộ biểu lâu, chẳng qua biểu hôn ước với phủ Lệnh quốc công, phận giữa hai khác… Hiện giờ biểu từ hôn, nhất thời cũng khó đính hôn, bằng gả cho ? Lần Đông Châu đại thắng, Vương gia chắc chắn báo cáo Thánh thượng cho thăng chức, tuy vẫn cách xa phận đích nữ Hầu phủ của , nhưng nhất định sẽ lập quân công, tương lai thỉnh phong cáo mệnh cho biểu !”

Thẩm Ngọc xong một tràng, đôi mắt tỏa sáng, còn lập tức cởi ngọc bội từ

bên hông xuống đưa cho Minh Đàn.

Minh Đàn đầu tiên là ngẩn , động tác rút ngọc bội sợ tới mức lui nửa bước.

“Cẩn thận!” Thẩm Ngọc sợ nàng rơi xuống nước.

Minh Đàn chống bàn đá bên cạnh ao, vội ngăn cản : “Đừng nhúc nhích!”

Đợi đến khi cách xa Thẩm Ngọc một trượng, nàng mới lấy bình tĩnh, hỏi: “Biểu ca chính đang ?”

Thấy Minh Đàn vui cũng e thẹn, Thẩm Ngọc chút hổ: “Huynh… chẳng đang cầu biểu ?”

“Biểu ca đang cầu , mà là đang dồn đường cùng thể ngóc đầu lên .” Minh Đàn bình tĩnh mở miệng , “Cầu cần lệnh của cha lời mai mối, quy củ đơn giản như thế chắc biểu ca hiểu. Nếu nhận lời biểu ca hôm nay, dễ chút là hai bên

tình ý tự định chung , khó là lén lút trao nhận giữ gìn.”

Thẩm Ngọc ngốc luôn.

Minh Đàn : “Biểu ca tới chùa cầu phúc là vì tránh đầu sóng ngọn gió, thì hẳn nên hiện giờ mỗi tiếng cử chỉ của A Đàn đều như băng mỏng, biểu ca chỉ cần quan tâm tôn trọng A Đàn một chút thôi thì sẽ tùy tiện đến mức tới đây tỏ tình.”

Thẩm Ngọc: “Chưa thông báo mà một đến đây là lỗ mãng, nhưng biểu , …”

Hắn cuống quít giải thích, Minh Đàn lập tức ngắt lời : “Đã lỗ mãng, xin biểu ca tức tốc rời khỏi nơi đây, A Đàn sẽ coi như hôm nay gặp biểu ca, cũng thấy lời cầu . Hơn nữa, A Đàn tình cảm với biểu ca, tuyệt đối khả năng gả cho biểu ca vợ, xin biểu ca ngày chớ nhắc .”

“……”

Không tình cảm, tuyệt đối khả năng, chớ nhắc .

Ám vệ theo Giang Tự khỏi đổ mồ hôi cho Thẩm tiểu tướng quân.

Lời của tứ tiểu thư Minh gia thực sự như d.a.o đ.â.m tim khác.

Quả nhiên, khi Thẩm Ngọc nửa câu, thần sắc chợt u ám, ánh

sáng trong mắt cũng tối , lời giải thích nghẹn ở trong cổ, rốt cuộc nên lời.

lúc gặp Tố Tâm cùng Lục Ngạc dùng xong trai tới tìm Minh Đàn, thấy Thẩm Ngọc, hai còn chút kinh ngạc, đang hành lễ, ngờ Minh Đàn thẳng qua Thẩm Ngọc, trực tiếp lệnh: “Đi về, trở về phòng kinh.”

Tố Tâm cùng Lục Ngạc đồng thời đáp .

DTV

Theo Minh Đàn một đoạn, Lục Ngạc nhịn tò mò .

Thẩm Ngọc vẫn thất hồn lạc phách mà ở chỗ đó, một lúc lâu nhúc nhích.

Lục Ngạc: “Tiểu thư, biểu thiếu gia ở đây?” Minh Đàn tức giận đến nên lời, đáp.

Chờ trở về phòng, Lục Ngạc nhỏ: “Nô tỳ thì thấy biểu thiếu gia hình như vẻ ý với tiểu thư, biểu thiếu gia …”

Minh Đàn phóng ánh mắt sắc như d.a.o qua.

Lục Ngạc như d.a.o nhỏ cứa yết hầu, thức thời câm miệng, cũng dám nhiều lời nữa.

Ước chừng cùng lúc ba Minh Đàn trở sương phòng, Thẩm Ngọc bên cạnh ao phóng sinh mới dịch bước chân, cả cứng đờ hướng tới cửa chùa.

Tiểu nha tránh ở phía cây cổ thụ lén bộ chuyện cũng lặng lẽ rời theo một con đường nhỏ khác.

Động tĩnh đương nhiên qua mắt của ám vệ, ám vệ định nhắc nhưng Giang Tự cho, ngược bỗng nhiên lệnh: “Đi điều tra rõ về tứ tiểu thư Minh gia, tra xem hai năm tiết đạp thanh nàng qua chùa Hàn Yên .”

Năm bảy lượt gặp vị tứ tiểu thư Minh gia , chỉ giọng thì cũng chỉ thấy cái bóng, vẫn nghiêm túc thấy rõ dáng vẻ dung

mạo của nàng.

Lần thấy rõ, tuy mặc những xiêm y chất đầy năm cái xe ngựa , nhưng nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt thanh tú hàm răng trắng bóng, thực sự là mỹ nhân hiếm . Nhìn vẻ ngoài của nàng thế , hình như mấy lời cầu nguyện lúc nãy cũng quá đáng lắm. chuyện đều quan trọng, quan trọng là, phát hiện dung mạo nàng chút quen thuộc.

Trong sương phòng, Minh thí chủ, Giang Tự cảm thấy chút quen thuộc, càng nghĩ càng giận. Thẩm Họa tuy rằng thể cho thích, nhưng vẫn là khôn khéo đầu óc, một ca ca suy nghĩ như ! Đây khuynh mộ cầu , rõ ràng là mạng nàng mà!

nàng , Thẩm Ngọc chẳng qua chỉ là thẳng tính thôi, cũng ý . Chính là như mới giận, thể trách cứ thể dạy dỗ, chỉ thể tự buồn bực!

Không , hôn phu nàng chắc chắn thể giống như Thẩm Ngọc, hành sự lỗ mãng tùy tiện lựa lời, hôn phu như ngày thể bảo vệ nàng chu ?

Nghĩ , nàng vội vàng dậy, soi gương đồng sửa sang dung nhan, dẫn theo Tố Tâm tới bảo điện nàng cầu nguyện lúc .

Nàng đoan chính mà quỳ gối đệm hương bồ vái ba vái, chắp tay n.g.ự.c lẩm bẩm thì thầm: “Phật Tổ cao, tín nữ A Đàn lúc vẫn suy nghĩ đầy đủ, đối với việc tuyển chọn lang quân như ý vẫn cần bổ sung mấy chỗ……”

Tiểu sa di đang vẩy nước quét nhà trong tịnh thất ở phòng kế bên sững sờ trong chốc lát, da đầu tê rần. Yêu cầu chọn rể của vị tiểu nương tử , thấy đời cùng lắm chỉ Định Bắc vương điện hạ là thỏa mãn .

…… Thế mà vẫn còn nữa?

------oOo------

Loading...