Vương Phi Xinh Đẹp - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:46:26
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vân Y đáp lời cũng là lúc Địch Niệm Từ tự uống cạn ly rượu. Minh Đàn trơ mắt , đột nhiên cũng nên gì.
Cho nên trong bữa tiệc thỉnh thoảng nàng liếc sang chỗ Địch Niệm Từ một cái. một lúc lâu vẫn thấy Địch Niệm Từ gì khác thường.
Có lẽ là nàng đa nghi, Minh Đàn nghĩ thầm.
Yến tiệc phát sinh sự tình gì khác, tiệc suối rượu kết thúc, Chương
Hàm Diệu trưng gương mặt tươi , tiếp đón sân mã cầu xem thi đấu.
Không thích nơi náo nhiệt như cũng , trong khu vườn phía đông cũng đầy đủ ngon cảnh , bất kể là thơ vẽ tranh, đánh đàn thưởng cảnh, đều tùy ý .
Minh Đàn giỏi uống rượu, uống hết hai ly rượu lê cảm thấy nóng mặt, trong sân mã cầu khí thế ngất trời, nàng ở ngoài sân trong chốc lát, đầu óc càng choáng váng, đành dậy cùng Bạch Mẫn Mẫn vườn phía đông cho yên tĩnh.
“Hôm qua tỷ thăm Tĩnh Uyển, tỷ vẫn chứ?” Trên đường, Minh Đàn hỏi.
Bạch Mẫn Mẫn gật đầu: “Tỷ thấy tinh thần cũng tệ lắm, đại phu uống tiếp hai thang thuốc nữa là , trời tháng tư lúc nóng lúc lạnh, dễ phong hàn, tỷ còn dặn dò bảo chúng uống nhiều canh gừng một chút.”
“Vậy là .”
Mấy ngày nay Chu Tĩnh Uyển khỏe, nhưng hiện giờ Minh Đàn là Định Bắc vương phi, thể cứ tùy tiện ngoài như nữa, chỉ thể sai đưa vài thứ đến Chu phủ.
Tuy hạ nhân sai lúc về cũng báo tình hình hơn, nhưng rốt cuộc cũng yên tâm bằng lời của Bạch Mẫn Mẫn.
Bạch Mẫn Mẫn nhớ gì đó: “ , Lục điện soái Tĩnh Uyển bệnh thì cũng tặng ít đồ cho Chu phủ, còn thư cho Tĩnh
Uyển.”
Minh Đàn tò mò: “Thư gì?”
Bạch Mẫn Mẫn nhíu mày hồi tưởng: “Cụ thể nội dung như thế nào tỷ cũng nhớ rõ, chữ tay của đến là , đại ý là, ngày bên ao phóng sinh chỉ là hiểu lầm thôi, cũng ý lấy chuyện sính lễ để hạ nhục Tĩnh Uyển, còn bảo Tĩnh Uyển tĩnh dưỡng cho .”
“Thế Tĩnh Uyển thế nào?”
“Ngoài miệng Tĩnh Uyển lén gửi thư là lễ nghĩa, nhưng tỷ thấy… tỷ cũng tức giận như lúc nữa, còn tâm trạng xem tặng lễ gì, hơn nữa tỷ tỳ nữ của Tĩnh Uyển , chuyện chọn rể hình như Chu đại nhân ý hướng tới Lục điện soái.”
Vào tận đến trong vườn, Minh Đàn còn hỏi thêm chi tiết, bỗng nhiên vài vị quý nữ yểu điệu tiến đến, nhún hành lễ : “Thỉnh an Vương phi.”
Minh Đàn cũng quen mấy vị quý nữ khi gả chồng, giờ phút gặp , nàng và Bạch Mẫn Mẫn im lặng , cũng chỉ đành tạm thời ngừng câu chuyện, như việc gì mà dạo ngắm cảnh đùa với mấy nàng .
Các nàng trò chuyện, là ai nhắc tới đám khách nam,
: “Hôm nay Giang Dương hầu cũng tới, gặp vợ cưới của .”
“Giang Dương hầu?” Bạch Mẫn Mẫn tò mò. “Tỷ ?”
Bạch Mẫn Mẫn lắc đầu, hiếm khi chuyện đồn đại gì mà nàng .
Minh Đàn vẫn nhớ hôm lễ Tắm Phật, lúc dùng cơm ai đó nhắc tới, nhưng lúc nàng đang nghĩ tới Chu Tĩnh Uyển nên cũng để ý lắm.
Người tiếp tục: “Giang Dương hầu vẫn luôn ở đất Thục, giờ mới kinh báo cáo công tác, từng tên cũng bình thường, đến lai lịch của phủ Giang Dương hầu chắc sẽ ấn tượng.”
“Lai lịch gì cơ?”
“Phủ Giang Dương hầu bắt đầu từ nhũ mẫu của tiên đế, công hộ giá, tiên đế vẫn luôn quan tâm tới gia đình bà, còn phong hầu tước cho con trai bà , cũng chính là lão Giang Dương hầu.”
“Lão Giang Dương hầu tài cán cực kỳ trung thành với tiên đế, khi tin tiên đế băng hà truyền đến đất Thục, ông bèn dâng sớ từ quan, tự xin trông lăng cho tiên đế, nhưng vì quá mức đau buồn nên bệnh cũ tái phát, đường tới hoàng lăng thì cùng tiên đế luôn.”
“Thánh thượng cảm nhớ tình nghĩa chân thành của lão Giang Dương hầu dành cho tiên đế, đặc biệt cho phép phủ Giang Dương hầu giữ nguyên tước vị mà kế thừa, từ đó phủ Giang Dương hầu cũng nhiều thánh ân, ngày thường trong cung ban thưởng gì cũng quên cho phủ Giang Dương hầu ở đất Thục xa xôi một phần.”
Nói hết chuyện… Bạch Mẫn Mẫn đúng là cũng chút ấn tượng, nàng gật đầu hỏi tiếp: “Thế chuyện vợ cưới là thế nào, kế thừa tước vị còn thành hôn ?”
“Thế tử còn , tất nhiên là từng thành hôn.” Đã hiểu, cưới vợ kế.
“Thế Giang Dương hầu đó… coi trọng tiểu thư nhà nào, chúng quen ?”
Nói mãi cuối cùng cũng đến điểm quan trọng, vị quý nữ nhấp môi : “Tất nhiên là quen , chẳng là vị quận chúa tôn quý nhất của phủ Nghi vương .”
Phụng Chiêu…?
Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn liếc , khỏi kinh ngạc.
Dù Phụng Chiêu cũng là quận chúa, gì đến nỗi gả cho kẻ địa vị thấp hơn như Hầu gia lập thế tử vợ kế?
“Tài sản của phủ Giang Dương hầu phong phú, ở nơi tiếng giàu sung túc như đất Thục, Giang Dương hầu cũng coi như là phúc, mới kinh mấy ngày thu hai hầu xinh , ngày hôm hoa khôi
của Bảo Châu Lâu mắt, vị Hầu gia còn vung tiền như rác để đạt hạng nhất. Nghe bên trong Hầu phủ càng đếm , mười mấy di
nương, danh phận càng vô kể.”
Không những vợ kế mà còn gặp kẻ hoang dâm như .
Tuy Minh Đàn kết thù với Phụng Chiêu nhưng thấy hôn sự nàng cũng thấy vui sướng khi gặp họa.
Nói đến đây, trùng hợp tỳ nữ phủ Xương quốc công , quy củ hành lễ với xoay bẩm báo Mẫn Mẫn: “Tiểu thư, phu nhân tìm , bảo qua bên một chuyến.”
Dịp như hôm nay phu nhân quý nữ hào môn trong kinh đều tới, đúng là thời điểm để xem mặt, cần nghĩ cũng mợ gọi Bạch Mẫn Mẫn qua là gì.
Tất nhiên Minh Đàn sẽ quấy rầy sắp xếp của mợ, nhưng nàng hết
cảm giác say rượu, cũng chuyện tiếp với mấy khuê tú nữa, bèn lên rời cùng lúc với Bạch Mẫn Mẫn. Đến lúc khỏi vườn, nàng
chia tay Bạch Mẫn Mẫn tới bên hồ ngắm sen hóng gió.
Phu nhân Bình quốc công yêu hoa sen, mỗi khi đến giữa hè, trong phủ bạt ngàn hoa sen.
Hiện giờ vẫn còn sớm, hoa sen vẫn nở hết, nhưng gió thổi tới từ mặt hồ thoang thoảng hương sen, sảng khoái dễ chịu hợp lòng .
Từ khi rơi xuống nước tết Nguyên Tiêu năm ngoái, bình thường dự tiệc bên ngoài Minh Đàn sẽ ít khi đến gần hồ nước, nhưng hôm nay Vân Y, nàng hái đài sen cũng khó.
Nàng phe phẩy quạt tròn, Lục Ngạc và Vân Y trêu đùa qua , chủ tớ ba ngắm cảnh ven hồ, cảm giác say cũng tiêu tan nhanh.
đến chỗ ngoặt ven hồ, từ xa thấy vài vị tiểu thư cầu vòm đằng , Minh Đàn dừng , lên chuyện xã giao với khác.
“Chúng thôi ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-xinh-dep-fzqw/chuong-43.html.]
Minh Đàn mới mở miệng, vài vị khuê tú đằng bỗng nhiên la hoảng lên: “Aaaaa——! Người , mau tới đây! Có rơi xuống nước!!”
Trên cầu vòm sợ tới mức lui về phía , lên phía xung quanh, váy gấm châu ngọc lẫn lộn, trong nháy mắt loạn hết cả lên.
Rơi xuống nước?
Người rơi xuống nước phía mặt bên của cầu vòm, Minh Đàn ở mặt bên nên cũng thấy rõ, bèn tiến lên phía gần một chút.
Mới nãy xa nên phát hiện , giờ đến gần, Minh Đàn khỏi nghi hoặc: lan can đá của cầu vòm tuy tính là cao, nhưng cũng gần đến eo, mà rơi xuống nước ? Nếu đẩy, như mà cũng đẩy xuống ? Hơn nữa nhiều cầu như , thể để kẻ đó đẩy ?
“Ui, tiểu thư, Thư nhị công tử ?” Lục Ngạc tinh mắt, bỗng nhiên chỉ một chiếc thuyền nhẹ đang lướt hồ từ một mặt khác của cầu vòm.
Từ vị trí Minh Đàn , tầm mắt nàng khuất, nàng dịch vài bước, xung quanh phía của cầu vòm.
“…”
.
Đi cùng thuyền còn vài vị công tử, cũng dẫn theo hầu.
Sao chút giống… mưu kế rơi xuống nước để ăn vạ thành hôn trong truyền thuyết thế nhỉ?
Nàng cố gắng phân biệt những vị tiểu thư đang cầu lúc đó, gương mặt đều quen lắm, xem cách trang điểm, dòng dõi chắc cũng đều cao.
Càng giống.
Mà giờ phút Thư nhị ở thuyền cũng vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Phủ Bình quốc công chuẩn thuyền nhẹ nhỏ, mấy bọn họ du hồ thơ cũng mang theo hầu, khi đến giữa hồ thấy vài vị khuê tú giữa cầu vòm, mấy vội vàng ngừng khua chèo rời , nào ngờ tốc độ chèo nhanh bằng tốc độ rơi xuống nước, “Ùm” một tiếng, thế là xong!
“Này, bơi, thật sự là thương mà giúp gì .”
“Ta đính hôn với tiểu thư Thường gia, cứu tiểu thư .” “Khụ, khụ, khụ! Mỗ phong hàn lành, khụ khụ khụ……”
Mấy đều đồng loạt về phía Thư Cảnh Nhiên. Thư Cảnh Nhiên: “…”
Tuy võ nhưng khả năng giống như Giang Khải Chi, cần tiếp xúc chút nào cũng cứu lên.
nếu cứu, danh tiếng của mấy sẽ như thế nào, chỉ cần một phần vạn khả năng nàng thực sự vô tình rơi xuống nước, cũng thể cứu.
Minh Đàn Thư nhị tới đầu thuyền, cảm thấy .
Đùa chứ! Thư nhị chính là bạn của phu quân nàng, cũng là lúc nàng tính toán lựa chọn kỹ càng để gả chồng, tính thế cũng túm vị hôn phu của nàng! Đương nhiên, túm cũng do năng lực của nàng… Tóm , nàng thể trơ mắt công tử như ngọc dễ dàng thua trở tay kịp bởi cái loại mưu hèn kế bẩn vớ vẩn !
Nàng nhanh chóng quyết định, vội : “Vân Y, ngươi cứu vị tiểu thư lên, tránh xa thuyền của mấy vị công tử một chút.”
“Vâng.”
Minh Đàn bảo Vân Y cứu , bản nàng cũng cẩn thận giữ gìn rời xa bờ hồ ở bóng cây.
trong lúc nàng và Lục Ngạc tỏ vẻ kinh ngạc trầm trồ khi thấy xa xa Vân Y điểm nhẹ mũi chân đạp mặt nước mà , đột nhiên kịp phòng , hai đập gậy cổ!
Đầu tiên Minh Đàn cảm giác gáy tê rần, đợi đến khi đau đớn ập đến, hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi Minh Đàn tỉnh , gáy vẫn đau vô cùng, theo bản năng nàng xoa xoa một chút, nhưng động đậy phát hiện tay khác trói lưng, chân cũng trói, miệng còn quấn khăn bịt .
Tình huống gì thế ?!
Nàng dậy, giãy giụa một lúc lâu cũng gì , xung quanh thấy như đang ở giường, trong lòng nàng nghi hoặc kinh sợ, bỗng phát hiện phía giọng nữ ú ớ. Đợi đến khi nàng dùng cả tay cả chân để lật , mắt nàng trợn trừng!
Địch Niệm Từ?
Thế mà nàng cũng trói ném ở giường!
Hơn nữa giữa trán Địch Niệm Từ đổ mồ hôi đầm đìa, mặt phiếm hồng khác thường, Minh Đàn nghĩ ngay tới ly rượu Vân Y đổi lúc ở tiệc suối rượu .
Phụng Chiêu, là Phụng Chiêu…
Thế mà nàng kẻ ngu xuẩn đó tính kế!
Trong lòng Minh Đàn thật sự hoảng loạn, nhưng nàng cũng , càng là thời điểm như thế càng thể hoảng, nàng ép buộc bản bình tĩnh , ngừng nghĩ kế thoát .
Rất nhanh nàng phát hiện tuy Địch Niệm Từ trúng chiêu, nhưng thần trí còn tỉnh táo. Nàng vội nháy mắt với Địch Niệm Từ, ý bảo nàng đây, đồng thời bản nàng cũng xoay , cố gắng dùng ngón tay thể cử động , sờ soạng tháo sợi dây thừng đang buộc tay Địch Niệm Từ.
Dây thừng buộc chặt, nàng vất vả mới tìm chỗ thể tháo , chợt bên ngoài vang lên tiếng cửa đóng mở nhỏ, ngay đó vang lên một giọng đàn ông ý : “Quận chúa ? Bản hầu tới đây.”
Không xong , trong nháy mắt lòng Minh Đàn như chìm vực thẳm.
Nàng nhắm mắt , ngừng với bản nhất định bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh .
Trong tiếng bước chân ở gian ngoài, thái dương nàng đổ mồ hôi. Vì vẫn cởi trói ?!
Trên Địch Niệm Từ còn sức lực gì, nhưng hiển nhiên cũng nôn nóng chịu , cọ cọ bảo nàng nhanh lên.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương dừng lông mày, dọc theo mí mắt chậm
rãi chảy trong mắt cay xè, nàng thấy tiếng bước chân dường như đến phòng trong, đến rèm châu nên cũng kích thích, nàng từng chút, từng chút cởi dây thừng…
Bỗng nhiên, nàng trợn mắt —— Cởi !
Tay Địch Niệm Từ thả lỏng, ngay lập tức kéo khăn trong miệng xuống, run run tháo dây thừng chân. Nàng học võ, thể lực mạnh hơn một chút so với con gái bình thường, trúng thuốc lâu như mà tinh thần vẫn tỉnh táo.
Minh Đàn vội vàng ý bảo nàng giúp cởi trói cho .
Địch Niệm Từ theo bản năng đúng là cũng kéo khăn bịt miệng Minh Đàn xuống, nhưng tiếng động bên ngoài càng lúc càng rõ ràng, nàng cũng đồ ngốc, nhanh đoán nọ là Giang Dương hầu.
Không nghĩ đến cái gì, nàng lạnh, bỗng nhiên đổi ý định, tay đang dừng mặt Minh Đàn rụt về, tự thất tha thất thểu xuống giường, còn quên đẩy Minh Đàn trong giường, khi gã đàn ông phòng trong, trốn đến mặt của bình phong.
Minh Đàn ngơ luôn.
Nàng cứu Địch Niệm Từ, Địch Niệm Từ thể đối xử với nàng như ?
DTV
------oOo------