Vương Phi Xinh Đẹp - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:46:28
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Quận chúa, .”
Cách đó xa, vội vàng hồi bẩm .
Nghe , khóe môi Phụng Chiêu cong vểnh lên. Thực , hôm nay trời cũng giúp nàng.
Ban đầu Minh Đàn mãi phản ứng, nàng còn tưởng rằng thuốc vấn đề, đợi đến khi hồi bẩm Địch Niệm Từ phản ứng, nàng thấy khó hiểu, ly rượu rõ ràng là Minh Đàn uống, vì Địch Niệm Từ phản ứng?
Nàng giữa đường xảy chuyện gì, nhưng hoảng loạn xong nghĩ chuyện xảy với Địch Niệm Từ cũng tồi. Địch Niệm Từ so với
Minh Đàn lúc nào cũng kè kè bên cạnh thì dễ đối phó hơn nhiều.
ngàn nghĩ tới, khi nàng đang tính toán tạm thời buông tha Minh Đàn, Minh Đàn tách khỏi Bạch Mẫn Mẫn, một dẫn theo hai tỳ nữ dạo bên hồ.
Trong lòng nàng ủ mưu.
Dù đối phó với ba một lúc vẫn khó giải quyết, nếu thể một gậy giải quyết hết, để bọn chúng kêu lên thì hỏng việc.
Nàng đang do dự, ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, tỳ nữ trông là lạ của Minh Đàn thế mà cứu , nàng cũng tỳ nữ võ, may mắn lúc do dự nên hành động thiếu suy nghĩ.
tỳ nữ võ rời khỏi, cầu đang quan tâm chuyện rơi xuống nước, cơ hội tự nhiên dâng đến tận cửa đương nhiên thể bỏ lỡ, nàng hề nghĩ ngợi sai đập Minh Đàn ngất đưa đến bạn với Địch Niệm Từ.
Hiện nay tên háo sắc phòng, nàng xem, hôm nay, hai Địch Niệm Từ và Minh Đàn còn thể khoe khoang đến , gì
còn mặt mũi mà sống đời! “Đốt lửa.”
Hai tròng mắt Phụng Chiêu mở lớn, trong kiêu căng chút điên cuồng. Nàng từ lâu, để bọn chúng chờ mà xem.
Nàng sống , đừng ai hòng sống .
Qua nửa ngày, buổi trưa nắng gắt, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu. Người gác cổng phủ Bình quốc công nghênh đón khách khứa cả buổi mãi mới rảnh rỗi nghỉ ngơi trong chốc lát, bên ngoài tiếng vó ngựa dừng .
Giang Tự buông dây cương, xoay xuống ngựa.
“Công tử, xin hỏi ngài là?” Người gác cổng khí thế của đè ép trong chớp mắt, đợi đến khi lấy tinh thần, vội khom hỏi, “Hôm nay trong phủ tổ chức hội, cần thiệp mời mới , ngài… thể đưa thiệp mời ?”
Giang Tự quét mắt , ném cho một khối ngọc bài.
Người gác cổng vội vàng tiếp nhận ngọc bài, thấy phía đề hai chữ
“Định Bắc”, giật , hai chân bỗng nhiên nhũn : “Định… Định Bắc vương điện hạ?” Hắn vội mở cửa, lui sang một bên, “Tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, xin Vương gia thứ tội, mời ngài qua bên , qua bên !”
Giang Tự lập tức bước trong phủ.
Người gác cổng lau cái trán toát mồ hôi, vội sai dẫn khách quý sân mã cầu, đồng thời cũng sai truyền lời trong phủ —— Định Bắc vương điện hạ tới!
Khi Giang Tự đưa đến sân mã cầu, trong sân ngựa đuổi giằng co quyết liệt, biểu tình quần chúng kích động lớn tiếng hô hào, khí thi đấu đúng là nhiệt liệt.
Chương Hoài Ngọc thần thái sáng láng tự tiến lên nghênh đón, còn quên vỗ vỗ vai chế nhạo: “Định Bắc vương điện hạ đại giá quang lâm, đúng là hiếm gặp.” Hắn nhớ tới chuyện gì, “ , Thanh
Châu ? Về sớm thế, xong hết việc ?”
Giang Tự “Ừ” một tiếng, quét một vòng trong đám . Chương Hoài Ngọc nhướng mày hỏi: “Sao, chuyện gì?” Giang Tự đáp, chỉ hỏi : “Thư Cảnh Nhiên ở ?”
“Huynh tìm cái gì? Hình như là vị Tô đại tài tử mời chơi thuyền thơ, cũng một lúc lâu , chờ chút, tìm gọi đây.”
“Không cần,” Giang Tự ngừng , hỏi, “Vương phi ?”
“Vương phi?” Chương Hoài Ngọc dừng , vẻ mặt hài hước càng rõ ràng,
“Không nhận còn quan tâm phu nhân nha, úi chà chà, thành hôn , quả nhiên khác hẳn.”
Thực Chương Hoài Ngọc hiểu mức độ kiên nhẫn của Giang Tự, khi Giang Tự mất kiên nhẫn , ho nhẹ, đắn đáp: “ mà đúng là cũng tiểu vương phi của ở , đừng nóng vội, tìm hỏi một chút.”
Chương Hoài Ngọc kịp tìm Chương Hàm Diệu, Chương Hàm Diệu hoảng loạn tìm tới.
Nàng thấy Giang Tự, là Định Bắc vương điện hạ, chỉ sốt ruột đến đỏ cả mắt, nhỏ giọng xin Chương Hoài Ngọc giúp đỡ : “Nhị ca, mau giúp , thấy cả Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa cả!”
Cho dù nàng năng lực đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chuyện lớn như , ngất xỉu ngay lập tức là hiếm .
Nàng thu xếp hết việc còn hoảng hốt chịu , dám tìm đại bá mẫu, chỉ dám tới tìm đường ca thường ngày yêu thương nàng xin hỗ trợ.
“Ngươi cái gì?”
Chương Hàm Diệu giật , ngờ khi đường ca nàng kinh ngạc một nam nhân khác đặt câu hỏi , nàng nhỏ như , ?
“Lặp nữa.”
Giọng cực lạnh, còn khả năng khiến khác cảm thấy căng thẳng bất
an.
Chương Hàm Diệu vô thức nuốt nước miếng, liếc mắt Chương Hoài Ngọc mới căng thẳng run rẩy trả lời: “Định… Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa mất tích .”
Lúc khi tỳ nữ của Vĩnh Nhạc huyện chúa tìm tới thấy huyện
chúa nhà , Chương Hàm Diệu cũng cảm thấy chuyện gì lớn.
Vĩnh Nhạc huyện chúa cũng giống như Phụng Chiêu quận chúa, đều là khiến cho chủ nhà cực kỳ thích, chuyện kẹp d.a.o giấu kiếm, để cho khác đường lui, khi tự chạy lung tung đến chỗ nào đấy.
Ai ngờ bao lâu, bên hồ xảy chuyện rơi xuống nước ngoài ý , so với chuyện rơi xuống nước, việc khiến bất ngờ hơn chính là, khi tỳ nữ của Định Bắc vương phi cứu , đầu thì Định Bắc vương phi mất tích! Mặt khác một tỳ nữ khác của Vương phi cũng đánh ngất, giấu trong bụi cỏ!
Lúc Chương Hàm Diệu mới hoảng sợ, vội vàng áp việc xuống cho lộ ngoài, đồng thời sai bảo hạ nhân tìm kiếm xung quanh.
Nghe võ công của tỳ nữ Định Bắc vương phi giỏi, cứu xong cũng nhiều nhất mất nửa khắc. Trong vòng nửa khắc mà xảy nhiều biến cố như , kẻ nào đó chuẩn thì ai tin nổi.
Bên , tam phu nhân phủ Bình quốc công đang cùng một đám phu nhân tiểu thư, đang sân khấu kịch, hôm nay trong phủ mời Phúc Xuân Ban tới diễn vở kịch mới.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên kêu lên “Ôi chao” chỉ góc đông nam : “Phía khói, cần lấy nước ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-xinh-dep-fzqw/chuong-44.html.]
Mọi vội đến gần chỗ đó. “Đi, lấy nước!”
“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
DTV
Có hạ nhân phát hiện, hoang mang rối loạn vội vàng chạy ngược chạy xuôi hô lên.
Tam phu nhân lập tức tiến lên túm tới hỏi: “Sao lấy nước?”
“Thúy Uyển, bẩm tam phu nhân, bên trong Thúy Uyển lấy nước! Còn… còn thấy, Giang Dương hầu tới đó.”
Nghe , tam phu nhân sợ tái mặt.
Thúy Uyển cách hồ xa nhưng thuộc nội viện, khách lạ hẳn sẽ . tam phu nhân nhớ tới chuyện gì, sắc mặt càng tái.
Trước Thúy Uyển là chỗ ở của một vị di nương của tam lão gia nhà bà, vị di nương thông dâm cùng quản sự trong phủ, lặng lẽ đục một cánh cửa nhỏ ở chỗ hẻo lánh trong viện để tiện bề qua loại với ngoài.
Sau khi phát hiện, di nương và quản sự đánh chết, bán , Thúy Uyển cũng ai ở, chỉ chỗ nghỉ tạm cho khách phương xa tới phủ.
Có thấy Giang Dương hầu tới đó… Không , bà vội sai tìm phu nhân Bình quốc công, bảo khác lấy nước dập lửa.
Thật lúc phát hiện thế lửa cũng tính là lớn, chẳng qua lửa nổi lên kỳ quái, đốt nhà chính, vây quanh bốn phía nhà chính, dọa .
Khi một đám phu nhân tiểu thư đến gần, lửa khống chế phần lớn, bọn hạ nhân bình tĩnh dập lửa, chỉ là khói đặc cuồn cuộn chút ngột ngạt.
“Cứu mạng!”
“Người mau tới cứu bản hầu!” “Cứu mạng! Cứu mạng!”
…
Sắc mặt chợt biến, trong nhà chính một nam một nữ ở kêu cứu? Này!
Chắc là bên trong chỉ thấy khói đặc, lửa vẫn đốt tới nhà chính cho nên mới sốt ruột như .
Sắc mặt tam phu nhân cũng biến đổi liên tục, sợ hiểu lầm trong phủ
Bình quốc công bọn họ dâm loạn, vội giải thích : “Thúy Uyển tuy thuộc nội viện nhưng ngày thường ai ở, vì chút nguyên do nơi một
cánh cửa nhỏ thông viện ngoài.” Bà chỉ cánh cửa ở chỗ khuất đóng chặt, “Đó là cửa , nơi vẫn luôn khóa, thì vẻ như mở từ bên ngoài.”
Mọi sáng tỏ.
Đây là lét lút thông dâm ở nội viện nhà khác? Gã đàn ông tự xưng là bản hầu, sợ đúng là Giang Dương hầu, thế nữ chính là ai?
Trong đám là ai câu: “Mới nãy ở bên hồ, hình như tìm Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa.”
Nhất thời, hai mặt . Hai vị .
Khả năng lớn nhỉ?
Đang lúc bọn hạ nhân bê nước dập lửa, phu nhân Bình quốc công vội vã tới, lúc đang khe khẽ nhỏ chợt một mặc đồ đen lướt qua, dùng tốc độ khác kịp thẳng trong viện.
Giang Tự bình tĩnh, quanh khói đặc cuồn cuộn, ảnh hưởng, bước lên bậc thang, một chân đá văng cửa nhà chính Thúy Uyển.
Trong phòng còn mê tình hương tan hết.
Trang phục của Giang Dương hầu cởi một nửa, hình như vì hỏa hoạn bất thình lình xảy nên vô cùng sợ hãi, ôm đầu tránh bàn.
Thấy cửa đột nhiên mở rộng, bò khỏi bàn, nhưng mới run run rẩy rẩy lên, Giang Tự liền thoáng bóng dáng một con gái cuộn tròn trong một góc, cũng thèm gã , trực tiếp duỗi tay, khống chế Giang Dương hầu, tiện đà bóp cổ .
“Thả … Buông … Buông …”
Sắc mặt Giang Dương hầu dần dần trắng bệch, đôi mắt cũng trợn lên lồi , vẻ mặt hết sức thống khổ, giọng đứt quãng, thở cũng yếu dần .
Giang Tự thẳng bóng trong góc , xiêm y nàng hỗn độn, cả nghiêng mặt đất, cuộn tròn. Hắn khỏi gập ngón tay , tạo tiếng gãy xương cực nhỏ, đó coi vô hồn trong tay như món đồ dơ bẩn, cứ thế ném sang một bên.
Hắn vốn đến góc bên , còn cất bước, bỗng nhiên phát hiện điều gì đó, ngừng chân mà đổi thành chuyện, giọng hề độ ấm:
“Vương phi của bổn vương ở ?”
Đứng ở bậc thang ngoài phòng, Minh Đàn lắc đầu, một tiếng “Thiếp ở đây”, cũng là do quá sợ hãi , một lúc lâu nàng vẫn nên lời.
dường như Giang Tự linh cảm, theo bản năng đầu .
Ngày tàn ánh mặt trời ngả về tây, dừng làn váy gấm ngọc bạch, cũng dừng khuôn mặt dính tro bụi nhem nhuốc của nàng, mạ một tầng ánh sáng dịu dàng quanh nàng, từ xa càng yếu đuối đáng thương.
Hắn lẳng lặng chăm chú một lát, bước một xuống bậc thang, đến mặt Minh Đàn, cụp mắt nàng.
Lửa dập, cũng đều sân, phu nhân Bình quốc công sai tỳ nữ tiến nhà chính, tỳ nữ của Địch Niệm Từ vẫn luôn tìm thấy chủ tử nhà , lòng nóng như lửa đốt theo phòng.
“Huyện chúa! Huyện chúa !” Mọi trong lòng kinh ngạc.
Hóa đúng là vị Vĩnh Nhạc huyện chúa .
Khác với tỳ nữ của Địch Niệm Từ, tỳ nữ phu nhân Bình quốc công sai phòng đầu tiên là chú ý tới Giang Dương hầu mặt đất, sắc mặt tím tái, cổ còn mờ vết tay, thăm dò thở, tỳ nữ khỏi kêu lên sợ hãi: “A ——! Chết, c.h.ế.t !”
Mọi như rơi hầm băng, cách xa ba trượng, tự chủ mà liếc vị Diêm Vương trong viện .
Minh Đàn cũng ngẩn , giọng khàn khàn, giương mắt Giang Tự.
Giang Dương hầu Thánh thượng ưu ái, c.h.ế.t mắt bao , giải thích cho Thánh thượng đây?
Có vẻ Giang Tự nàng đang lo lắng điều gì, lòng bàn tay thô ráp lau tro bụi mặt nàng, vẻ mặt gì khác thường, trong giọng cũng để bụng: “Đã c.h.ế.t thì thôi, định bắt bổn vương thế nào.”
------oOo------