Vương Phi Xinh Đẹp - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-09 23:26:45
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày tháng trôi qua nhanh chậm, thế cũng đến mồng tám tháng hai, Tĩnh An hầu Minh Đình Viễn nhậm chức thống soái Dương Tây Lộ mãn nhiệm về kinh.

Ông nắm quyền lớn trong quân, khi nhậm chức chiến tích lớn lao, hồi kinh báo cáo công tác sẽ biến động chức quan lớn trong triều, ít đều đang âm thầm chú ý.

Thành Khang đế truyền khẩu dụ xuống, lệnh Tĩnh An hầu kinh thì ngay lập tức diện thánh. Vào thành, Minh Đình Viễn và gia quyến tớ chia hai ngả để , một bên đến thẳng cửa Khải Tuyên, một bên vòng qua phủ Tĩnh An hầu ở phố Nam Thước.

Nghe Hầu gia về nhà mà lập tức cung, chỉ Liễu di nương về , trong Hầu phủ cũng thư thả hơn nhiều, rốt cuộc đời cũng chuyện gióng trống khua chiêng nghênh đón di nương và thứ nữ hồi phủ.

Khi Liễu di nương và Minh Sở xuống xe, chỉ hầu cận của Bùi thị Trương ma ma dẫn theo mấy nha bà tử chờ ở cửa nách.

Có lẽ là do một nhận yêu chiều, mặc dù ở nơi biên cương khổ ải như Dương Tây Lộ tận năm năm, nhan sắc của Liễu di nương hề kém hơn , thậm chí còn rạng rỡ hơn một chút.

Vị tam tiểu thư Minh Sở khó nhận ngay, lúc nàng rời kinh cũng chỉ 11-12 tuổi, năm năm qua , dung mạo nàng nẩy nở, khí chất cũng khác nhiều, mặc xiêm y đỏ linh động, thần thái sáng láng, chút phong thái hiên ngang của con gái nhà tướng.

“Ngươi để và mẫu từ cửa nách?” Minh Sở cau mày, cực kỳ bất mãn với sắp xếp của Trương ma ma.

Phải rằng ở Dương Tây Lộ, bất kể nàng đến chỗ nào cũng là hòn ngọc quý tay thống soái, ai dám để ý nàng.

chuyện nàng đòi hỏi vô lý, đây là Thượng Kinh, thể

tuỳ tiện mở cửa chính, ngày thường ngay cả Bùi thị cũng từ cửa nách. Đương nhiên, hôm nay con nàng nếu phủ cùng Hầu gia, đúng thật là thể từ cửa chính.

Trương ma ma đang giải thích rõ ràng, Liễu di nương liền tiến lên nắm lấy tay Minh Sở lặng lẽ siết thật chặt.

Nhớ tới lời Liễu di nương nhắc nhở đường hồi kinh, Minh Sở cứng đờ, quyết định tạm thời nhẫn nhịn cơn bực tức . Nàng xụ mặt xẹt qua Trương ma ma, lập tức bước cửa nách.

Mà cùng lúc đó, Minh Đàn đang bùng nổ cơn giận ở Chiếu Thủy Viện.

Nàng đập lá thư trong tay lên bàn, nhịn mà một quét sạch tất cả chén sứ ấm tinh xảo xa xỉ bàn.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn loảng xoảng, đột nhiên nàng vỗ bàn dậy, xoay vòng ở phòng lẩm bẩm thì thầm: “Bỉ ổi, quả thực bỉ ổi! Vốn dĩ cho rằng cái nhà đó chỉ là quy củ hổ, mà đánh giá thấp bọn

chúng, dám tính kế bổn tiểu thư!”

Nàng tức giận đến lạc cả giọng. Mười ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay thể thấp thoáng thấy mạch m.á.u xanh nhạt.

Tố Tâm cùng Lục Ngạc sợ mất mật, mấu chốt là các nàng còn xảy chuyện gì.

Rõ ràng mấy ngày nay tiểu thư nhà các nàng đều tràn đầy tinh thần ý chí chiến đấu sục sôi, ăn diện lộng lẫy lấn áp tam tiểu thư hồi phủ hôm nay. Sáng sớm nay còn đặc biệt sai lấy sương sớm cánh hoa trộn với bột ngọc trai để đắp mặt, là đắp mặt như rửa sạch, da thịt sẽ trơn mềm sáng ngời hơn bình thường.

mới dùng xong đồ ăn sáng, tỳ nữ Bạch phủ tới đưa phong thư truyền lời , Bạch Mẫn Mẫn vốn định tự tới đây cho nàng việc trong thư, nhưng nghĩ hôm nay Hầu phủ đoàn viên, nàng nên tới phiền, đành thư kể sai đưa tới.

Cũng trong thư cái gì mà khiến tiểu tiểu thư Minh gia, luôn luôn mở mồm “Danh môn thục nữ cho dù gặp chuyện gì đều thể mất phong thái, la hét ném đồ loạn lên khác gì bà điên phố ”, thực sự phát điên một trận…

Còn nhớ hồi tiệc thưởng cúc năm , Phụng Chiêu quận chúa từ nhảy

cướp mất danh hiệu “Người đầu muôn hoa” của nàng, trở về nàng cũng chỉ ném vỡ cái ly sứ lăn trường kỷ, kêu ca gì cả.

lúc , ném vỡ bát sứ còn xong, nàng vòng vòng trong phòng vài vòng đột nhiên cầm lá thư ngoài.

Thấy động tác , Tố Tâm luôn luôn bình tĩnh cũng hoảng sợ, vội đuổi theo nhắc nhở: “Tiểu thư, ? Tam tiểu thư cùng di nương phủ, còn cài cây trâm mới kìa!”

Minh Đàn khựng . Ờ nhỉ, đúng. Cây trâm.

DTV

Còn hai con nhà .

Nàng xoay thẳng gian trong, mặt đổi sắc mà trở gương lược.

Tố Tâm nhẹ nhàng chọc chọc Lục Ngạc, Lục Ngạc ngu , lắp bắp mấy tiếng mới phản ứng : “Tiểu… Tiểu thư, đừng nóng giận, giận dữ sẽ … Cũng , tiểu thư thế nào cũng , nhưng tiểu thư

rộ lên mới càng thêm, càng thêm khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh!”

Cũng là Lục Ngạc khen , là do thấy gương mặt của mà lửa giận bớt , khi Minh Đàn xuống thì bình tĩnh hơn nhiều.

Cha nàng đang cung bái kiến Thánh thượng, lúc lao tìm gặp cần gặp, còn tự dưng khác thấy mà chê .

Hơn nữa cha nàng trở về cũng thể cứ thế xông la hét từ hôn, năm năm gặp, ai Minh Sở cùng Liễu di nương bép xép với cha nàng cái gì. Đến lúc đó nếu hiểu lầm bởi vì nàng lễ nghĩa mới cho phủ Lệnh quốc công coi thường chà đạp thì thành chuyện .

Còn nữa, nàng cũng chắc chắn, trong trí nhớ của nàng vị tuy đối xử với nàng tồi, nhưng cũng giống một cha xót con như mạng như nàng đối xử với Bạch Mẫn Mẫn, sẽ nguyện ý vì nàng mà đắc tội phủ Lệnh quốc công.

Nàng cầm lấy cây trâm tua bạc ánh trăng mới bàn , đánh giá một lát, bỗng nhiên lệnh: “Tố Tâm, ngươi lấy một cái khăn trơn, tẩm chút nước tỏi .”

“Vâng.”

“Còn chuyện , ngươi đây.”

Nàng ý bảo Tố Tâm đến gần chút, đem phong thư hồi âm mà tỳ nữ Bạch phủ đưa tới giao cho nàng , còn ghé sát tai Tố Tâm nhỏ giọng sai bảo vài câu.

Từ đến nay Tố Tâm là hỏi nhiều nếu chủ tử , khi nhận việc, nàng khoanh tay lui .

Minh Đàn thở phào một , bảo Lục Ngạc: “Trang điểm cho một nữa, cần quá mức long trọng, xiêm y cũng đổi cái khác.”

Lúc nàng chỉ nghĩ thế nào để lấn át Minh Sở mà quên mất gặp cha nàng mới là việc chính quan trọng hơn.

Vì thế sự chỉ đạo bắt bẻ hết cái tới cái khác của nàng, rốt cuộc Lục Ngạc cũng trang điểm cho nàng thành dáng vẻ thanh tú e lệ nhu nhược yếu đuối.

Nàng soi trong gương đồng một lát, lòng mà cong cong khóe môi: “Đi, Lan Hinh Viện.”

Lan Hinh Viện là nơi ở của Bùi thị, từ Chiếu Thủy Viện qua thì vòng qua vách tường tới hành lang xuyên qua vườn hoa của Đông Khóa Viện.

Đoàn dọc theo hành lang khúc khuỷu, mới đến vườn hoa Đông Khóa Viện thấy đằng tiếng ầm ĩ.

“Hừ… Là cháu gái con thứ ở bên nhà đẻ lão phu nhân, lão phu nhân mất từ cái đời nào , quan hệ cũng xa lắc xa lơ. Hơn nữa nếu nhớ lầm, nhà đẻ lão phu nhân ban đầu là bá phủ, tước vị giảm qua mấy đời còn nữa, mấy năm nay cũng liên hệ gì với phủ chúng , cứ tưởng là thích nào gần lắm.” Minh Sở trào phúng.

Thẩm Họa: “Tam ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuong-phi-xinh-dep-fzqw/chuong-7.html.]

“Ngươi cái gì mà ngươi, biểu tỷ, nể mặt lão phu nhân mất mới gọi ngươi một tiếng biểu tỷ, ngươi thật sự coi ngoài . Ta và mẫu mới hồi phủ gặp ngươi ngâm thơ sầu não vớ vẩn gì đó trong vườn, ngươi và mẫu khó chịu ? Ta cho mà , ăn nhờ ở đậu cũng điều một chút!”

Minh Sở vốn tức giận vì phủ từ cửa nách, mấy hạ nhân trong phủ gặp nàng đường ít ân cần hơn nhiều so với mấy kẻ bên Dương Tây Lộ , còn đụng Thẩm Họa ở trong vườn ngâm thơ ca từ sầu khổ, cơn giận của nàng thể nín , lời vô cùng mỉa mai, trong giọng cũng tràn đầy kiêu ngạo vô lý bỏ qua cho khác.

Thẩm Họa cực kỳ tức giận.

Từ tới nay nàng cạnh tranh ngầm với Minh Đàn cũng thường tức giận đến nỗi chịu , nhưng gì Minh Đàn cũng là danh môn quý nữ, cũng chỉ giấu kim trong bông thôi, thô bỉ vô lễ hề phong phạm khuê tú như !

Nàng đang mở miệng cãi , bỗng nhiên phía vang lên một giọng khác nhàn nhạt bình tĩnh mà trào phúng: “Tam tỷ tỷ cẩn thận, mẫu ở Lan Hinh Viện chứ ở nơi .”

Hai bên đều đầu theo bản năng.

Chỉ thấy ở chỗ rẽ hành lang một đám tỳ nữ mặc váy xanh lục tới, một đoạn thì đám tỳ nữ dừng bước, tự động xếp thành hai hàng, quy củ cúi đầu

——

Một thiếu nữ mặc váy gấm bạch ngọc thêu chỉ vàng chầm chậm mà giữa hai hàng tỳ nữ, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mắt như hồ nước mùa thu, bàn tay trắng mịn nhỏ dài nhẹ nhàng phẩy quạt, mỗi bước về phía , tua rua trâm bạc hình trăng cài mái tóc lắc lư tỏa ánh sáng nhè nhẹ.

Rõ ràng cũng trang điểm hoa lệ cho lắm, nhưng từ xa loại cảm giác yếu đuối mong manh tinh tế như bình sứ quý, đặt mặt đất thì sợ đổ, giữ trong lòng bàn tay thì sợ vỡ, đến nỗi rời mắt.

Tuy Thẩm Họa thấy cảnh tượng phô trương quá nhiều , nàng vẫn ngẩn trong chớp mắt mới hồi phục tinh thần. Trong thời gian ngắn, nàng nên châm chọc dáng vẻ kệch cỡm của Minh Đàn trong lòng như ngày thường, là nên cảm tạ nàng cho cái kẻ đanh đá lễ nghi khuê các, cái thể thống gì kinh sợ.

“Đây hẳn là tứ tiểu thư.” Liễu di nương nhanh chóng nhận Minh Đàn, bà dịu dàng , “Mấy năm gặp, tứ tiểu thư hiện giờ trổ mã thật là xinh .”

Lúc thể ngăn Minh Sở , chủ yếu cũng bởi vì coi Thẩm

Họa gì. Minh Đàn thì khác, nếu Minh Đàn lôi chuyện xưng hô mặt Bùi thị thì mười phần chín phần là kết quả gì .

“Di nương quá khen. Ta thấy tam tỷ tỷ hiện giờ cũng trổ mã… khác với những cô nương ở kinh thành lâu như chúng .”

Minh Đàn đáp lời Liễu di nương, Liễu di nương chút nào, chỉ như Minh Sở đánh giá Thẩm Họa, từ xuống khinh mạn đánh giá Minh Sở.

Minh Sở cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: “Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi, tam tỷ tỷ, đây là Thượng Kinh, dùng tay

chỉ trỏ khác là vô cùng mất lịch sự.” Minh Đàn dùng cây quạt chậm rãi ấn ngón tay nàng xuống, “Tam tỷ tỷ lâu về kinh, chắc quên ít quy củ. Giống như hôm nay mẫu ở nơi nào, bất kính với bà con xa, thương em nhỏ còn chỉ tay, chỉ mấy câu ở bên ngoài là đủ cho chê tỷ nửa năm. Là tam tỷ tỷ nên điều chút mới đúng.”

???

Minh Sở trả từng lời lúc của bản , trong cơn giận dữ chằm chằm Minh Đàn, đôi mắt tóe lửa!

Thấy nàng sắp rút roi mềm bên hông động thủ, Liễu di nương vội tiến lên đè nàng , thấp giọng kêu: “Sở Sở!”

Minh Sở chằm chằm thiếu nữ mặt, một tiếng “tiện nhân” lên tới bên miệng , vì cái gì mà cuối cùng vẫn nuốt .

Mẹ nàng đúng, bất kể thế nào cũng nhẫn nhịn đến khi đính hôn , Bùi thị là cả của nàng, nếu bà bắt to chuyện, lúc nàng bàn

chuyện hôn nhân gì ngáng chân thì đúng là quá lỗ!

Khuyên xong Minh Sở, Liễu di nương gượng về phía Minh Đàn: “Tứ tiểu thư, Sở Sở nàng……”

Minh Đàn cũng lười , trực tiếp ngắt lời : “Canh giờ còn sớm, còn thỉnh an mẫu ở đây tiếp chuyện .”

Thẩm Họa thấy thế theo: “Tứ , tỷ cùng .”

Nàng xưa nay thích Minh Đàn, nhưng hôm nay nhờ Minh Sở, nàng

cảm thấy đối thủ một mất một còn xinh hơn hẳn.

Vẫn là tục ngữ chuẩn, ở ác gặp ác. Tứ của nàng luôn cách cho nghẹn họng, một câu kẻ bất lịch sự, một câu quy củ, còn bảo cái tội gì mà “ thương em nhỏ”,

Minh Đàn chỉ ít hơn một tuổi thôi , nhỏ là nhỏ chỗ nào, khả năng dát vàng lên mặt đúng là nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành.

chỉ chốc lát , Thẩm Họa cảm thấy sai .

So với khả năng dát vàng lên mặt, khả năng diễn tuồng của tiểu tiểu thư Minh gia còn thể bức tử diễn viên nổi tiếng Phúc Xuân Ban cơ.

Hai khi đến chỗ Bùi thị một lúc, bên ngoài truyền lời Hầu gia hồi phủ, đang tới Lan Hinh Viện.

Mọi dậy đón chào.

Trong lúc lơ đãng Thẩm Họa thoáng thấy Minh Đàn lấy một chiếc khăn trơn từ trong tay áo rộng chấm chấm lên mắt, ngay đó hốc mắt đỏ lên, rưng rưng nước mắt.

Thẩm Họa đang nghĩ, ngày thường cũng phát hiện nàng tình cảm cha con sâu nặng với Tĩnh An hầu… thì thấy Minh Đàn xách váy nhào tới nam tử trung niên râu ngắn hình cao lớn mới trong viện, còn một kêu lên một tiếng “Cha”.

Giọng mềm mại thuần khiết của Minh Đàn còn nghẹn ngào nức nở, thực dễ khiến cho dâng lên ý bảo vệ nàng.

Quả nhiên, Minh Đình Viễn năm năm thấy con gái nhỏ, vốn dĩ mặt còn khó nhận ngay lập tức liền vỗ nhẹ vai mảnh của Minh Đàn, giọng thô ráp trấn an: “Con gái ngoan, ? Có khác bắt nạt ?”

Minh Đàn ngẩng đầu, đỏ mắt lắc đầu : “Không ạ, là A Đàn nhớ cha quá.” dứt lời, giọt lệ quanh hốc mắt rơi.

Nàng vội dùng khăn tay lau lau, gắng gượng lui nửa bước hành lễ : “A Đàn gặp cha, là A Đàn mất bình tĩnh, nhất thời quên mất lễ nghi quy củ, xin cha trách phạt.”

Minh Đình Viễn vô cùng hài lòng.

Con gái nhỏ ông gặp năm năm, hiếu thuận hiểu chuyện, quy củ thủ lễ, mấu chốt là còn trổ mã xinh như tiên trời, đúng, hổ là khuê nữ

của Minh Đình Viễn ông đây.

------oOo------

Loading...