Ta vén rèm,  mắt là khu rừng rậm rạp, hương đất ẩm  cơn mưa và mùi lá thông thoảng nơi chóp mũi.
 
Ta chẳng …  c.h.ế.t  ?
 
Chống   dậy,  cúi đầu  đôi tay của .
 
Đó là một đôi tay thiếu nữ trắng trẻo, thon dài, chẳng hề  vết chai sạn.
 
Trên cổ tay, chiếc vòng ngọc vốn  vỡ nát, giờ  nguyên vẹn, tỏa ánh sáng ấm áp.
 
Ta sững sờ.
 
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
 
Có  gọi .
 
Là Chi Lan.
 
Nha   cận của !
 
Ta bừng tỉnh, lập tức nắm lấy tay áo nàng.
 
“Ta năm nay bao nhiêu tuổi?”
 
Chi Lan ngơ ngác:
 
“Tiểu thư năm nay  tròn mười bảy…”
 
Mười bảy?
 
Đó chẳng  là lúc  và Thẩm Trường Độ còn  thành  !
 
“Chi Lan, nhanh, bút mực!”
 
Chi Lan hoang mang, nhưng vẫn  theo, tìm  bút mực trong xe ngựa.
 
Dù xe sóc nảy,  cũng  lập tức  xuống.
 
Chi Lan lặng lẽ  .
 
Nàng từng   ép học chữ, nên những chữ cơ bản đều nhận .
 
Bởi thế, nàng kinh hãi che miệng, thốt lên:
 
“Tiểu thư! Người…!”
 
Nàng  dứt lời, bên ngoài xe ngựa bỗng vang lên tiếng la hét hỗn loạn và tiếng binh khí chạm  leng keng.
 
Không xa, truyền đến tiếng kêu cứu dồn dập.
 
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
 
Ta  theo, chỉ thấy bên vách núi, mấy kẻ áo đen đang vây công một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt.
 
Nàng tuy  chút chật vật, nhưng giữa mày mắt  mang theo sự tươi sáng kiêu hãnh, bất khuất.
 
Nhìn rõ gương mặt nàng,  như sét đánh ngang tai.
 
Là nàng!
 
Hà Nhược Lan!
 
Hà Nhược Lan trẻ hơn mười năm, sống động, rực rỡ.
 
Chói mắt  bao, như một ngọn lửa bất diệt.
 
Khó trách Thẩm Trường Độ tưởng nhớ nàng  cả đời.
 
Tim  đập loạn, trong đầu thoáng chốc hiện lên vô  lời thì thầm say rượu của Thẩm Trường Độ ở kiếp :
 
“Tất cả là  của , nếu  vì vội hồi kinh thành để thực hiện hôn ước, sớm một bước tới nơi, Nhược Lan   rơi xuống vực…”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vuot-qua-muoi-mua-xuan-nay/2.html.]
“Vực ngoài kinh thành, khi  đến nơi, chỉ còn thấy vạt áo nàng…”
 
“Đám thích khách ,  nhất định băm vằm chúng…”
 
Vực ngoài kinh thành.
 
Thích khách.
 
Chính là ngày Hà Nhược Lan bỏ mạng.
 
Ta  trở về mười năm !
 
Nhìn Hà Nhược Lan đang nguy khốn bên vách núi,   hề do dự.
 
Cứu nàng!
 
Ta gần như hành động theo bản năng.
 
Cứu nàng,  chỉ vì đó là một sinh mạng vô tội.
 
Mà còn vì, chỉ cần nàng còn sống.
 
Chiếc lồng giam mang tên “hoài niệm” trong lòng Thẩm Trường Độ, sẽ    phá vỡ.
 
Tình yêu bệnh hoạn, nặng nề  của , sẽ  chỗ để gửi gắm.
 
Còn , Tô Ý Ảnh, cũng  thể thoát khỏi hôn ước nực  .
 
Trong đầu  hiện rõ địa hình mà kiếp  Thẩm Trường Độ  lặp  lặp  vô  .
 
Ta nhớ  từng , gần đây  một tổ ong vò vẽ, đám thích khách lúc rút lui từng vô tình chạm ,  đốt cho chật vật bỏ chạy.
 
Ta lập tức tháo túi hương bên hông, bên trong là bột hương mẫu  chuẩn  để  tỉnh táo tinh thần, mùi vị nồng gắt.
 
Ta lén vòng đến hướng gió, nấp  cây, tung  bộ bột hương về phía đám áo đen.
 
“A hắt xì! Thứ gì !”
 
“Khụ khụ… mắt ! Mắt !”
 
Bột hương theo gió bay , khiến đội hình của đám thích khách rối loạn, tiếng ho sặc sụa và chửi rủa vang lên  ngớt.
 
Thừa cơ,  nhặt hòn đá, dốc hết sức ném mạnh  tổ ong mà Thẩm Trường Độ từng .
 
“Vo ve—!”
 
Chỉ trong nháy mắt, một đàn ong vò vẽ đen kịt tràn , lao thẳng về phía đám thích khách đang gây náo động.
 
“Là ong vò vẽ! Chạy mau!”
 
Trong hỗn loạn, tên cầm đầu đẩy mạnh Hà Nhược Lan về phía vách núi, định giả tạo cảnh nàng  trượt chân ngã,  vội vàng dẫn  tháo chạy.
 
“A…!”
 
Hà Nhược Lan kinh hãi kêu lên,  thể mất khống chế ngã  .
 
Trong khoảnh khắc nguy cấp ,  lao từ  cây , nắm chặt cổ tay lạnh lẽo của nàng.
 
“Giữ lấy !”
 
Ta dùng  bộ sức lực, kéo nàng từ bờ vực tử vong, từng chút từng chút, lôi trở về.
 
Hà Nhược Lan ngã quỵ xuống đất, hoảng loạn mà thở dốc, đôi mắt mở to  .
 
Còn , thấy nàng bình an vô sự.
 
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị, giống như một sự báo thù bí mật.
 
Thẩm Trường Độ, nỗi tiếc nuối lớn nhất đời ,    tự tay xóa bỏ.
 
Không , …  cảm ơn  ?