Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ngày  chuyện kết thúc, bà ngoại nhận  giấy chứng tử của .
Theo lẽ thường,  tổ chức lễ truy điệu.
 bà chỉ  lặng lẽ  chiếc ghế gỗ nhỏ  lâu,    trong nhà, lấy  một đoạn dây thừng.
Người sống vì một  thở, bà  đòi  công lý cho cháu gái, thì cũng chẳng còn gì vướng bận nữa.
Khi dây  vắt qua xà nhà, và giây phút bà đá chiếc ghế  chân , trong sân vang lên tiếng gọi trong trẻo:
“Ngoại ơi!”
Bà già nhỏ thó ngỡ là tai  lãng,  nhầm .
Cho đến khi bà run rẩy  đầu …
Đứa trẻ bà ngày đêm thương nhớ đang đeo ba lô,  trong ánh nắng, nhoẻn miệng , vẫy tay về phía bà.
Gương mặt   khác xưa  .
  —bà sẽ nhận  . Nhất định là .
Bà   thật lâu, đôi bàn tay gầy guộc chậm rãi vuốt ve từng đường nét  khuôn mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xac-chet-da-nguoi/chuong-24.html.]
Bà   gì, cũng chẳng hỏi   cách nào  về .
Bà chỉ nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của , trách yêu:
“Sao giờ mới chịu về? Mau  rửa tay, bà  món ngon cho ăn.”
 reo lên:
“Con  ăn bánh bao nhân bò với miến nhé!”
“Đồ tham ăn,    , bà  cho con…”
Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, bình thường như bao ngày.   cảm nhận rõ—trong lòng bàn tay nhăn nheo , là  ấm cuồn cuộn như dung nham.
Bà dắt  , như dắt một con chiên lạc đường tìm  lối cũ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ngoại ơi,  con đường đều dẫn con về nhà.
Giống như  nỗi nhớ  thế gian … cuối cùng đều sẽ đưa  đến cuộc đoàn tụ.
 ~HẾT~