Chiều,  một bà cụ ốm yếu, đôi mắt sưng đỏ vì , tới mua dây đỏ cầu phúc cho con.
 
Ta chỉ lấy nửa đồng, bà cụ trả nguyên một đồng, còn bảo khỏi thối .
 
Tối đến bán thêm hơn chục sợi.
 
Cứ thế , e rằng chẳng đủ hồi vốn.
 
Trần Diệu Chi ngày càng thất vọng về , ngay cả  cũng bắt đầu nghi hoặc—liệu   lầm chăng?
 
7
 
Về đến nhà,  ngã đầu ngủ một giấc thẳng đến trời sáng. Hôm , khi trời còn  rạng,   vội vã tới chỗ hôm  bày hàng.
 
Lần , chẳng đợi bao lâu,    tới mua dây đỏ.
 
Mỗi sợi một văn, càng bán càng đắt khách, chẳng mấy chốc cung  đủ cầu.
 
Đến chiều  , trong các tiệm may trong thành, giá dây đỏ  tăng vọt lên ba văn một sợi.
 
May  tay nghề  khéo, giá  mềm, nên  đến giờ Tuất  bán hết veo cả đám.
 
Trong tay,  bạc lời gấp ba   vốn ban đầu.
 
Diệu Chi còn là đứa trẻ, vui mừng nhảy cẫng tại chỗ, reo hò như thể  nhặt  kho báu.
 
“Đi thôi! Nương dẫn con  mua chút thịt về cải thiện bữa ăn.”
 
Trên đường về,  ngang rừng đào ngoài thành, chỉ thấy hoa rụng khắp cành, dây đỏ buộc đầy  cây lay động theo gió.
 
Dưới tán đào, là từng hàng phụ nhân đang rũ mặt âm thầm rơi lệ.
 
Cảnh ... cô tịch đến chua xót.
 
Ta bất giác  .
 
Diệu Chi sờ chiếc túi vải rỗng tuếch, tiếc nuối lẩm bẩm:
 
“Nếu sớm  thế,  để dành một sợi dây cho cha ...”
 
Ta tháo sợi dây đỏ cuối cùng đang cột nơi đuôi tóc, trao cho nó.
 
Nó hí hửng chạy đến buộc  cành cây, chắp tay thành tâm khấn, miệng lẩm nhẩm cầu cha bình an trở về.
 
Ta  lặng ngắm ánh chiều đỏ rực nơi chân trời.
 
Kiếp ,   bao điều tồi tệ, khiến Trần Ý hận đến tận xương tủy.
 
Hắn từng cạn chén độc tử, lúc c.h.ế.t vẫn nghẹn ngào hỏi : “Nàng từng  chút chân tâm với   ?”
 
Hắn còn hỏi: “Hai đứa nhỏ nào  tội tình gì?”
 
Và hỏi thêm: “Ta rốt cuộc  sai ở ?”
 
Cả ba câu hỏi,  đều  trả lời .
 
Trọng sinh một đời,  khiến  hổ thẹn nhất chính là .
 
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt tựa suối thu của , lòng   như  kim châm lửa đốt.
 
Nếu  thể,  thà xuống mười tám tầng địa ngục, tu vạn kiếp khổ hạnh, chứ   đối mặt với  .
 
Thế nhưng…
 
“Cha thật sự sẽ trở về chứ?” Trần Diệu Chi  phương Bắc, ánh mắt lấp lánh kỳ vọng.
 
“Chắc chắn ,”  gật đầu, “Cha con sẽ c.h.é.m tướng địch, g.i.ế.c yêu tà, khải  vinh quy.”
 
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xin-hay-de-thiep-ben-chang-them-mot-kiep/chuong-4.html.]
 
Vài ngày , Vương mụ  đến tìm .
 
Bà  hỏi, chuyện  định bán Diệu Chi cho Lưu lão gia,  nghĩ kỹ ?
 
Ta đáp: “Nghĩ kỹ ,   với bà một chuyến.”
 
Vương mụ  hớn hở,  hỏi   đưa Diệu Chi theo.
 
Ta khéo miệng : “Trước hết  xem Lưu lão gia  rộng rãi   .”
 
Vương mụ  giả lả, ánh mắt  đầy khinh rẻ — e là bà  coi  như hạng đàn bà bán con cầu vinh.
 
Lưu lão gia hạ  ở một biệt viện  xa hoa,  và Vương mụ đợi hai chén , mới  diện kiến.
 
Ông  chừng năm mươi, bảo dưỡng  tệ, nom vẫn còn phong độ.
 
Vừa thấy   cửa, ánh mắt  từ  xuống  quét một lượt, hệt như đang xem xét món hàng — khiến   thấy lạnh sống lưng.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Người ?” Lưu lão gia  sang hỏi Vương mụ.
 
“Là ,”  đáp lời.
 
Kiếp , nếu  tận mắt chứng kiến, ai tin   đàn ông áo mũ chỉnh tề   nấp  cái danh “thu nhận học trò” để buôn bán hài tử?
 
Đã là kẻ mua bán, thì bán ai  khác gì?
 
“Lưu lão gia,”  bước lên một bước, “Nông phụ nghĩ ,  thể để họ Trần tuyệt hậu. Hay là… ngài thu   . Ta từng  nha  trong Hầu phủ,  hầu ,  lệnh,  chữ, đàn ca đều tường tận. Dáng dấp   đến nỗi nào. Ngài thấy thế nào?”
 
Ta  dứt lời, Lưu lão gia  bật .
 
“Một phụ nhân từng  phu quân, tuổi cũng  còn trẻ,  cần ngươi  gì?”
 
“Ngài  sai ,”  mỉm , “Theo như  , chuyến  ngài là định  kinh thành. Mà các vị đại nhân trong kinh thích dạng   , e là  còn tỏ hơn ngài.”
 
“Ngươi      kinh thành?”
 
“Có gì khó đoán? Ta    kháo , Lưu lão gia vốn là  Kinh thành mà.”
 
“Ha ha ha…” Lưu lão gia , “Cũng đúng.”
 
Có  tới thì thầm  tai ông ,  chỉ  loáng thoáng hai chữ “Hầu phủ”.
 
Chắc là bọn họ   chuyện   bán con đổi lấy cơ hội  về Hầu phủ.
 
Lưu lão gia càng lúc càng tỏ vẻ khinh thường.
 
Ông  phất tay  hiệu  tới gần, ý   hầu hạ.
 
Ta cố kìm ghê tởm, bước lên.
 
 lúc , binh lính xông .
 
“Ai là Lưu Hữu Tài? Có  tố cáo ngươi buôn bán nhân khẩu!”
 
“Ai?!” Lưu Hữu Tài giận dữ  dậy, “Ta đây là thương nhân đường hoàng, ai dám vu oan?”
 
“Ta!” —  bước  từ phía  lưng ông , lạnh giọng .
 
“Lưu lão gia, ngài là    , cứ khám xét là rõ.”
 
“Dựa  ?” Lưu Hữu Tài còn   hết,  ăn ngay một cước từ viên quan dẫn đầu.
 
“Dựa  việc  là tổ tông của ngươi. Lục soát!”
 
“Các ngươi  ai sai tới?! Ta  với cả huyện thái gia đấy… Ưm ưm…”
 
Chưa kịp dứt câu,  nhanh tay bịt miệng ông  bằng chiếc khăn.
 
Quan quân dẫn đầu đá thêm một cú, Lưu Hữu Tài lập tức ngất lịm.