Hắn    định kéo  ,  né khéo.
“Thiếu gia  đùa . Ta   phu, là nương của hai con, nào dám  theo ngài?”
 
Hắn sững ,  đảo mắt  kỹ  thêm  nữa:
“Sớm  , năm xưa  nên buông tay ngươi.”
 
Trịnh Thế Xương khó  con, mấy đứa đều chẳng giữ . Giờ cũng chỉ  hai gái một trai, đứa nhỏ nhất  thể yếu ớt, mới ba tuổi.
Hừ! Ác giả ác báo thôi.
 
Hắn  gượng hai tiếng  bảo:
“Vậy thôi, ngươi cứ về, hôm khác  đến thăm.”
 
Ta  rõ —  sẽ  dễ bỏ qua.
Vậy thì,    một bước, về nhà tính kế.
 
Về đến thôn, chạm mặt Vương mụ.
Vài hôm ,  tố cáo Lưu Hữu Tài lừa gạt, Vương mụ cũng  liên đới, ăn hai mươi gậy,  tù hơn mười ngày.
Phu quân bà  què quặt,  bán hết gia sản mới chuộc  .
 
Chưa gì  gầy rộc, gặp  liền xông tới, mắng chửi om sòm:
“Đồ tiện nhân! Dám mưu hại   tù! Giờ  g.i.ế.c ngươi cho hả !”
 
“Chát!”
 
Ta tát cho một cái nảy lửa.
“Vương mụ! Lời bà ngược  đó. Cùng sống một thôn, đầu hôm sớm mai chạm mặt, mà dám lừa  Lưu Hữu Tài là  ? Nếu  giao Trần Diệu Chi cho , chẳng  đời  sống c.h.ế.t cũng  rõ?”
 
Vương mụ thường cậy nhà  đàn ông,  hung dữ, nay chịu nhục, tức đến đỏ cả mắt.
Chưa kịp chuẩn , bà   vồ lấy .
 
Ta thầm nghĩ: phen  chắc gãy lưng.
Lực bất tòng tâm, chẳng đẩy bà  nổi.
 
 ngay lúc ,  một  dang tay đỡ lấy vai .
Vương mụ cũng  một bàn tay đẩy bật  , ngã sóng soài.
............
Phu quân  thấy  liền quát:
“Ai dám đánh thê tử của …?”
Mới  nửa câu  nghẹn họng.
 
Người trong thôn đều tái mặt, trợn mắt.
“Trần… Trần Ý?”
 
Ta  kịp phản ứng, chầm chậm ngoảnh .
Một  chiến bào, phong trần gió bụi, ánh mắt đen nhánh... Chính là phu quân Trần Ý của !
 
11
“Phu… phu quân?”
Giọng  run run.
 
Trần Ý đỡ  dậy, “Ừ” một tiếng, giọng trầm khàn như mang theo sát khí từ nơi chiến trường.
 
Ta  dậy  thẳng  .
Gầy hơn, cao hơn, mặt rám nắng, môi nứt nẻ...
Hắn  đó, như trụ trời đỡ đất.
 
Có  kêu lên:
“Trần Ý! Ngươi về  ?”
“Con  ?”
“Phu quân  về ?”
 
Trần Ý rời mắt khỏi , an ủi  :
“Đại thắng, ai nấy còn sống. Ta là tiên phong về báo tin, đại quân đang chỉnh đốn, một tháng nữa sẽ hồi hương.”
 
Tiếng , tiếng  vang rền,  dập đầu khấn lạy.
 
Ta  chen  ngoài, lòng rối như tơ vò.
Chuyện gì  đổi ?
Sao đời , Trần Ý về sớm hơn một tháng?
 
Về đến nhà, ánh mắt  lướt quanh, từ giường tới xà nhà, từ cửa sổ đến kẽ vách, gật đầu hài lòng.
May mà   dọn dẹp sạch sẽ từ đêm qua.
 
“Vất vả đường xa, ăn bát mì  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xin-hay-de-thiep-ben-chang-them-mot-kiep/chuong-6.html.]
Ta dọn một bát lớn lên.
 
Chàng   mì,   :
“Ta  thời gian , trong nhà vẫn  chứ?”
 
“Ổn!” Rất . Suýt nữa thì bán con... Ta thầm nuốt lời .
 
Chưa nghĩ xong, tay    kéo .
Ta lảo đảo, suýt ngã  lòng .
 
Trần Ý cúi đầu,  nhẹ, tay vuốt vuốt ngón tay .
Bàn tay  thô ráp, chai sạn, đầy vết thương.
 
Bất ngờ,  giơ bàn tay  lên, dùng râu cọ nhẹ,  áp môi lên.
Cả   như tê liệt, tim hẫng một nhịp.
 
Vừa định rút tay ,   siết lấy, khẽ :
“Trong nhà,   lo nhất là nàng.”
 
Mặt  nóng bừng.
“Ăn mì  !”
Ta rút tay, đẩy bát tới  mặt .
 
Hắn   sâu một cái,  cúi đầu ăn ngấu nghiến.
 
“Chậm thôi, còn nhiều lắm.”
Ta nhịn   nhắc.
 
“Lát lấy hết , cho  ăn no.”
Ta đáp ,   bếp.
 
Dọn xong,  đun nước cho  tắm.
Chàng tắm suốt hai khắc mới xong.
 
Ta loay hoay tìm quần áo,   thấy một bóng dáng cởi trần bước .
“Ngươi… ngươi…”
 
Trần Ý tiến  gần, cúi đầu hôn  “chụt” một cái.
 
Ta giãy giụa, chỉ thấy tay đau điếng.
Hắn bật , bế bổng  lên.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta hoảng hốt, tay vòng lấy cổ .
 
Lúc  ngã lên giường,  mới hiểu — chuyện gì sắp xảy .
 
“Nhẹ… nhẹ một chút…”
 
Người  đói lâu quá, đẩy  nổi,  đành nhắc khẽ…
  chẳng kịp trả lời,  cuốn   một đêm nóng bỏng.
 
12
 
Trời nóng bức,  khẽ vén màn giường, lộ đầu  ngoài hít thở. Sau lưng, lồng n.g.ự.c ấm áp của phu quân chạm ,  cũng xoay  áp sát.
 
"Vừa  là chuyện gì với mụ Vương   thế?" –  hỏi.
 
Ta uể oải, ngay cả ngón chân cũng chẳng buồn động đậy.
 
"Chàng  đừng quản. Ta  xử lý xong ."
 
Hắn sửng sốt một thoáng,  bật : "Được,  quản. Nói mới nhớ, hai đứa con trai nhà bà  đều tử trận nơi chiến địa,  sợ   báo tang một chuyến."
 
Ta chẳng lấy gì  lạ. Chiến sự,   tránh  tổn thất?
 
Hồi tiền kiếp,  nhớ rõ mụ Vương mất cả hai con,   bắt  sơ hở, trượng phu  tay bảo hộ cũng  đánh chết. Cuối cùng bà  chỉ còn một  một , lê la ăn xin đầu đường cuối chợ.
 
Đang   điều gì, bên ngoài viện  vang lên tiếng gọi:
 
"Nương! Nương! Có  cha về  ?"
 
Ta  định  dậy,    ép xuống.
 
Hắn nhanh nhẹn mặc y phục, ngoái đầu  : "Nàng cứ ngủ,   xem hai đứa nhỏ."