Ta ghét nhất là từ .
 
Ta  đến mức nghẹn lời, Lục Yến Thanh chẳng   , đành để  tựa  cánh tay  mà lau nước mũi.
 
Sau   mới   chính là vị tướng quân lừng danh tứ phương, là  hùng   đời ca tụng.
 
Tâm tư của  đang yêu   giấu , từ đó  bắt đầu ngấm ngầm dò hỏi tin tức về Lục Yến Thanh, thậm chí bắt đầu chú ý đến dáng vóc của , bí mật nhịn ăn để giảm cân.
 
Phụ  là  nhạy bén,  nhanh  nhận  sự khác thường của , khi   thích Lục Yến Thanh, ông  trực tiếp đến phủ Lục Yến Thanh:
 
"Ta cứ ngỡ ngươi là quân tử,  ngờ trẻ tuổi như   định quyến rũ bảo bối của ..."
 
Lục Yến Thanh vội vã thanh minh:
 
"Ta xưa nay  việc luôn quang minh chính đại, cớ   quyến rũ tiểu nha đầu nhà ông?"
 
"Ngươi  ai là tiểu nha đầu? Nữ nhi của  xinh  thế , ngươi dám  nó là tiểu nha đầu?"
 
Cũng từ đó mà bọn họ bắt đầu mâu thuẫn.
 
Lục Yến Thanh chê phụ  bảo thủ,   tri ân, phụ  giận vì Lục Yến Thanh  cướp mất hồn của bảo bối nữ nhi của ông.
 
Ngày đầu tiên  khi hòa ly với Lục Yến Thanh,  dậy sớm  bếp nhỏ, theo thói quen cầm lấy một nắm cỏ duỗi gân bỏ  nồi gốm.
 
Thị nữ Thúy Trúc vội vàng ngăn  :
 
“Tiểu thư, bây giờ   trở về nhà ,    cần  đun cỏ duỗi gân nữa…”
 
Ta ngây   chén thuốc:
 
“Phải , chúng   hòa ly, thuốc  cũng  cần đun nữa…”
 
Lục Yến Thanh năm mười tám tuổi một  xông  doanh trại địch, dù  c.h.é.m  đầu thủ lĩnh địch nhưng cũng  thương.
 
Chân   mũi tên tam móc b.ắ.n xuyên qua, để  vết thương nghiêm trọng.
 
Ngự y  kê đơn thuốc nhưng vẫn  chữa khỏi chứng đau chân của  , khiến   khập khiễng,  những ngày mưa càng thêm đau đớn.
 
Sau khi gả cho Lục Yến Thanh, thấy bệnh tình của  mãi  khỏi,  âm thầm tìm kiếm nhiều bài thuốc nhưng vẫn   tác dụng.
 
Sau   dân gian đồn rằng, mỗi ngày đun cỏ duỗi gân, dùng nước thuốc để chườm nóng  thể chữa lành chứng đau chân,  thử để  chườm vài ngày, phát hiện các triệu chứng thực sự thuyên giảm.
 
Từ đó trở , mỗi ngày  đều đun thuốc cho  ,  ngày nào bỏ lỡ.
 
Hoàng đế còn nhỏ, triều chính bận rộn, khi Lục Yến Thanh  trở thành Nhiếp Chính Vương, mỗi ngày đều   cung báo danh,  liền thức dậy  khi  dậy để đun thuốc cho  chườm chân,  đó mới  thượng triều.
 
Việc đun thuốc vốn  cần   , nhưng   yên tâm khi giao cho  khác.
 
Ba năm qua, vết thương của   sự chăm sóc của  ngày càng thuyên giảm, nghĩ rằng từ nay về   cũng  cần  nữa.
 
Ta đặt thuốc xuống, định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng quản gia  đến báo:
 
“Tiểu thư, Nhiếp Chính Vương đến .”
 
4
 
Có lẽ là do ảnh hưởng của việc say rượu, trông Lục Yến Thanh  mệt mỏi.
 
“Vương gia…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuan-kieu-nhap-tam-ta/3.html.]
Ta lễ phép hành lễ, Lục Yến Thanh   chằm chằm một lúc lâu  mới lên tiếng hỏi:
 
“Có lẽ do mấy ngày nay uống rượu, chân   bắt đầu đau.”
 
Nếu là  đây,  hẳn sẽ lo lắng hơn cả  , nhưng bây giờ  chỉ lễ phép cúi đầu, đáp :
 
“Vương gia  thấy  khỏe, nên tìm đại phu mới .”
 
Lục Yến Thanh khẽ mấp máy đôi môi, như   gì đó   thôi.
 
Một lát ,  giả vờ nhẹ nhàng hỏi:
 
“Trước đây, nàng thường đun thuốc cho …”
 
Ta  nhịn   nhẹ:
 
“Vương gia, hôm qua chúng   hòa ly .
 
“Ta chỉ là  ngoài, thật  tiện can thiệp  chuyện của Vương phủ.”
 
Khi Lục Yến Thanh rời , chân  rõ ràng  chút khập khiễng, nhưng    còn  đau lòng vì  nữa.
 
Ta  tâm  ý với  ba năm, nhưng trong lòng   chỉ   khác.
 
Hắn   yêu ,  sẽ thu hồi   bộ tình cảm của .
 
Mấy ngày  đó, trời mưa liên miên,   Vương phủ  mời nhiều đại phu đến khám, nhưng   liệu  ai chữa  chứng đau chân của  .
 
Nửa tháng  khi hòa ly, quản gia của Vương phủ tìm đến nhà.
 
“Vương phi, xin  về xem qua chân của Vương gia.”
 
Phụ   thấy , ánh mắt đầy vẻ chán ghét,  một bên lạnh lùng quát:
 
“Vương phi gì nữa? Họ  hòa ly, ngươi   gọi lung tung.”
 
Lão quản gia khó xử  ,  liền đổi giọng:
 
“Lý cô nương, Vương gia  chân của ngài từ  đến giờ đều do cô nương điều trị, ngài  bảo chúng  nhất định  mời cô nương trở về, giúp ngài xem qua một chút.”
 
Dù trong lòng   oán giận Lục Yến Thanh, nhưng  dù  cũng là Nhiếp Chính Vương, hiện nay đang giúp Hoàng thượng xử lý triều chính,   thể nào để mặc  tự sinh tự diệt.
 
“Đây là cách đun thuốc, từ nay về  các  cứ theo đó mà , mỗi ngày chườm nóng cho ngài .”
 
Lão quản gia nhận lấy tờ giấy, nhưng vẫn   ý định rời :
 
“Lý cô nương, Vương gia  thuốc   giờ đều do cô nương đun,   hạ nhân trong phủ  thể đun đúng cách ...
 
“Hay là... Lý cô nương về Vương phủ ở vài ngày?”
 
Ta cúi đầu, ngắt lời ông :
 
“Bất kể là ai cũng đều  thể đun ...
 
“Vương gia  cần  lo lắng.”
 
Đã hòa ly ,  sẽ giữ đúng bổn phận của một tiền thê.
 
Vương phủ,  sẽ  bao giờ đặt chân đến nữa.