Chỉ  Tứ di nương là vẫn giữ  vẻ  nghiêng nước nghiêng thành. Nhất cử nhất động của nàng, đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng.
 
Chẳng trách mấy tên   gan lớn tày trời đến , dám cho rằng phụ,   thể  về, thừa lúc trời tối mò  cướp nàng.
 
Sau một đêm náo loạn, trời cũng  hửng sáng. Đợi đến tận giữa trưa, phụ,  mới trở về với sắc mặt trắng bệch, than rằng: "Bọn chúng  mặc kệ  ."
 
"Cái gì?" Ta  mà mắt tối sầm .
 
Ý là   chỉ  thể dựa  chính ?
 
Giờ phút ,  hối hận vì  xuyên , hối hận vì  tranh thủ lúc sớm  ngoài chôn bạc, thậm chí hối hận vì  chia hết chỗ bánh đen ít ỏi cho Vương Lâm Lâm.
 
Cái cảm giác từ tuyệt vọng đến hy vọng   rơi  tuyệt vọng, thật sự quá sức chịu đựng.
 
Nhị di nương nhào tới  lóc: "Lão gia ơi, nếu các    về, chúng  sẽ  bắt  mất!"
 
Nàng     kể lể  chuyện đêm qua, những  khác cũng ấm ức bổ sung thêm. Phụ,  trở về,   như tìm  chỗ dựa vững chắc.
 
Chúng  đầy bụng ấm ức,  rống lên, chỉ mong nhận  chút an ủi. Thế nhưng,  khi  xong sự tình, phụ   mặt mày giận dữ,  sang mắng Tứ di nương: "Đồ đĩ thõa ,  đến nước   mà còn quyến rũ nam nhân!"
 
Ta ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuan-lan/22.html.]
 
Những  khác cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Trong thoáng chốc,  gian như ngưng đọng . Tứ di nương há hốc mồm, đôi mắt sưng đỏ ngập tràn vẻ kinh ngạc.
 
Vì  cảm lạnh, nàng  liên tục chảy nước mũi, giờ  há miệng, nước mũi liền trượt cả  miệng, trông vô cùng buồn .
 
Ta  từng nghĩ phụ    phản ứng như , đầu óc nhất thời trống rỗng. Lúc , phụ   bước  đại điện . Một lúc lâu ,  mới dần  hồn. Thân thể và trái tim đều lạnh lẽo như băng giá.
 
"Phụ ,    thể mắng Tứ di nương?"
 
Ta lớn tiếng chất vấn: "Chẳng  tối qua    về ... "
 
Lời còn  dứt, ca ca  lạnh lùng cắt ngang: "Bọn chúng chẳng cướp ai khác, cớ gì  nhằm  nàng ?"
 
Ta tức giận đến phát choáng,  định mở miệng biện bạch, thì tay bỗng nhiên  ai đó nhẹ nhàng kéo . Quay đầu  , thì thấy Tứ di nương đôi mắt đỏ hoe, khẽ lắc đầu với .
 
Ta vội an ủi nàng: "Không   do ."
 
Tứ di nương cố kìm nén nước mắt, khẽ đáp: "Đa tạ."
 
Phụ  chẳng buồn để tâm đến  và Tứ di nương, vội vàng thuật  sự tình.
 
Bọn họ hôm qua đến kinh thành để cầu kiến Nhị hoàng tử, đợi mãi mà chẳng gặp  mặt,  đó Chu đại sứ liền khuyên bọn họ rời ,  rằng Nhị hoàng tử  nể tình mà tha cho Vương phủ một mạng khi tịch thu gia sản, dặn dò bọn họ đừng đến đó nữa, nếu  thì cái đầu khó mà giữ .