Sau một hồi tranh cãi, phụ  cũng  ca ca thuyết phục, đành chịu nhận sai.
 
Nhờ  ca ca   dàn xếp, phụ  nghiễm nhiên  cần  quỳ lạy ai, chỉ ậm ừ xin  qua loa với tam di nương và tứ di nương là xong chuyện.
 
Thấy tình hình cấp bách,  cũng chẳng   lớn chuyện thêm, bèn lấy mấy viên ngọc trai   : "Cầm lấy ."
 
Tứ di nương  tiến  gần , nhỏ giọng: "Cảm ơn con."
 
Ta chỉ  với nàng.
 
Nàng   : "Sau  đừng vì  mà chọc giận lão gia nữa. Thân phận  thất như   đáng gì, chuyện xin    cũng chẳng quan trọng..."
 
"Không   thế!"
 
Ta ngắt lời nàng: "Ông   vu oan cho  thì nhất định  xin  đàng hoàng!"
 
Tứ di nương cắn môi, đáp : "Thời buổi loạn lạc , giữ  cái mạng mới là  hết, những thứ khác  đáng gì..."
 
Ta nhỏ nhẹ đáp : "Chính vì chẳng  sống c.h.ế.t ngày nào, nên những việc  mới càng quan trọng. Sống mà cứ ủ dột, nhẫn nhục mãi thì đến khi xuống âm phủ cũng chẳng yên ."
 
Tứ di nương     thì im lặng hồi lâu, chẳng gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuan-lan/34.html.]
Ta cũng  giải thích thêm  gì. Mấy cái tư tưởng tiến bộ của tận mấy nghìn năm  ,    chắc cũng chẳng ai hiểu .
 
Ta  , cũng chỉ là vì   quên mất mục đích ban đầu của ,   phụ lòng những   khuất.
 
Dù  là vô nghĩa,  cũng   cho xong. Lo phụ   ăn  nên chốn, mẫu   đành   cùng để đổi tiền. Hai  họ đem ngọc trai  bán, nhưng cũng chỉ đổi  vài chục lượng bạc lẻ.
 
Thời buổi loạn lạc quá,   cầm đồ, bán của nhiều như trấu, mấy nhà giàu thì chỉ chăm chăm ép giá, ai nấy cũng đành ngậm bồ hòn  ngọt.
 
Lần  bạc  chia  mấy phần, , phụ mẫu và ca ca mỗi  giữ một phần.
 
Nhà  là con cháu chính thất. Mấy bà di nương khác đương nhiên chỉ  ngậm miệng mà  theo. Giờ thì ai cũng  là phía nam đang  chiến tranh, chuyện  về Long Khâu    trở thành một vấn đề nan giải.
 
Long Khâu  ở phía nam, cách chiến trường gần nhất cả trăm dặm chứ chẳng ít. Đã , tiền bạc trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu,  về cũng chẳng xong.
 
Phụ   cứ đắn đo mãi    , cuối cùng đành thuê tạm một căn nhà để cả nhà tá túc. Thuê nhà xong xuôi,    lo thuốc thang, ăn uống, chẳng mấy chốc  bạc ít ỏi cũng vơi  gần hết.
 
Trong cái rủi cũng  cái may, bệnh tình của   trong nhà cũng dần dần thuyên giảm. Chỉ  tổ mẫu là vẫn còn ốm yếu,  liệt giường.
 
Cả nhà đều lo lắng  yên. Lúc  thì cũng  cuối năm , Tết nhất đến nơi. Trong thành, trừ mấy nhà giàu còn hớn hở, vui vẻ, thì nhà nào nhà nấy cũng đều sầu thảm.
 
Nhà  thì mặt mày ai cũng ủ rũ như đưa đám, đến  khí Tết cũng chẳng . Tam di nương  từ ngày mất Tĩnh Tĩnh thì ngày nào cũng chỉ   .