Xuất Dương Thần - Chương 316: Huyền Tướng Kim Xỉ Địa Như Thần
Cập nhật lúc: 2025-06-21 03:07:17
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sẽ! Sẽ! Sẽ! Ái chà, ái chà!"
"Gia gia yên tâm, lão Cung này hung dữ lắm, mũi ngắm mũi, mắt ngắm mắt, tim ngắm tim!"
"Muốn biết thật hèn hạ, mắt to là bất lương, đàn bà ngồi lắc gối, eo ong miệng rủ xuống... đàn bà mắt đào hoa, phòng ngừa lông mày liễu... tình ý là mắt say, cuối cùng thuận theo gió người..."
Khuôn mặt Lão Cung lúc này đúng là kiểu mê muội tình dục.
Những lời hắn nói nghe có vẻ nghiêm túc, huyền bí, nhưng nghe kỹ lại thấy không ổn lắm.
"Ái chà chà... sai, sai rồi..." - Lão Cung trợn mắt, rõ ràng chưa nói hết, lại làm ra vẻ quân tử, giọng khô khốc bỗng mang chút từ tính.
"Thiên Trung bộ vị xích sắc điểm, nguyệt nội phòng hỏa dữ lôi điện!"
"Thiên Trung Thiên Đình hắc khí mông, ý ngoại tái hung nguyệt nội trung!"
"Ấn Đường liên Tỵ Chuẩn khô bạch, huyết quang chi tai nguyệt nội lai!"
"Trung Chính Tư Không liên thanh khí, nguyệt nội xa mã huyết quang tai!"
"Lão Cung ta Huyền Tướng Kim Xỉ, bảo đắc trụ tiểu nương tử an ninh!"
Dứt lời, Lão Cung ánh mắt rực lửa.
Sắc mặt tôi hoàn toàn biến đổi.
Giọng điệu Lão Cung lúc này y hệt khi bị NgNgô Trọng Khoan khống chế.
Nhưng Lão Cung rõ ràng không bị khống chế!
Lần trước, tàn hồn NgNgô Trọng Khoan đã hoàn toàn ngủ yên.
Là Lão Cung... đã nắm giữ ký ức từ tàn hồn đó?
Cái gọi là Huyền Tướng Kim Xỉ, là nói hắn tinh thông thuật bói toán?!
Mộc Kỳ ngây người nhìn Lão Cung, há hốc miệng mà không phát ra tiếng.
"Không hiểu... nhưng cảm thấy rất uy mãnh, lão Cung giỏi quá." - Mộc Kỳ mím môi, ngây ngốc nói.
"Ái ái chà... tiểu tâm can ơi... ừm..."
"Tim ngắm tim..."
"Tim ta đâu?"
Ánh mắt Lão Cung lại trở nên tán loạn, mơ hồ...
Trong lúc này, Hàn Khuất và Tư Yên đã quay lại từ lâu.
Chỉ là họ đứng bên cạnh tôi, không dám ngắt lời Lão Cung.
Phiêu Vũ Miên Miên
Một người, một thi thể, cùng kinh ngạc nhìn Lão Cung.
"NgNgô Trọng Khoan... Huyền Tướng Kim Xỉ địa như thần..."
"Nhưng NgNgô Trọng Khoan... đã chết..."
"Hồn của hắn?"
Lúc này, Hàn Khuất mới lẩm bẩm.
"Không, là một tia tàn hồn, khó giải thích lắm."
"Tàn hồn... Dương Thần quỷ..." - Giọng Tư Yên hơi yếu, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
"Hắn, là phải lên núi với chúng ta, cô ta, cũng phải lên núi, cô ta có thể kích thích Lão Cung, thời khắc then chốt, e rằng có tác dụng lớn!" - Ánh mắt Tư Yên từ đầu Lão Cung chuyển sang mặt Mộc Kỳ.
Mộc Kỳ vừa tỏ ra vui mừng.
Đầu Lão Cung đột nhiên lắc lư, vẻ mơ hồ tan biến, thay vào đó là bộ mặt biến thái: "Băng sơn nương tử, có chuyện, cứ gọi Lão Cung."
Sắc mặt Tư Yên lập tức lạnh như băng.
Hàn Khuất cũng không vui, nhưng không dám nói nhiều.
Lời nói của Lão Cung vừa rồi quá đáng sợ.
Dĩ nhiên, không chỉ vậy.
Bởi Lão Cung là quỷ của tôi, Hàn Khuất phải kiêng nể.
Mộc Kỳ lại chu môi, giơ tay búng một cái vào đầu Lão Cung, khiến hắn kêu "ối giời".
"Đàn ông càng trẻ càng hoa, càng hoa càng đểu! Ngươi già nát như đậu phụ rồi còn ba hoa chích chòe!"
"Đồ lừa đảo! Em không thích ngươi nữa!"
Mộc Kỳ vung tay, Lão Cung bay thành đường vòng cung.
"Ái chà..." - Đầu Lão Cung xoay tròn, không bị ném đi mà dừng giữa không trung, quay trở lại đậu trên vai Mộc Kỳ.
"Tiểu nương tử đừng giận, tổn thương tâm can, hoa dại quyến rũ người, hoa nhà dịu dàng nhất, sai rồi, Lão Cung sai rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-316-huyen-tuong-kim-xi-dia-nhu-than.html.]
Lão Cung theo tôi lâu như vậy, tôi thật không ngờ hắn lại khéo mồm khéo miệng đến thế.
Khiến tôi cảm thấy mang theo cái bô này thật xấu hổ.
Nhưng Mộc Kỳ lại nháy mắt với tôi, ánh mắt đầy tự đắc.
Lão Cung vẫn lẩm bẩm xin Mộc Kỳ tha thứ.
Tư Yên mặt lạnh như tiền, nhìn Lão Cung với ánh mắt chán ghét.
Còn Hàn Khuất, hắn thở nhẹ, bình tĩnh hơn chút.
Tôi không bàn thêm về chuyện này.
Lời Mộc Kỳ nói rõ ràng là thả dây câu Lão Cung.
Tình huống này, Lão Cung thật sự có thể phát huy tác dụng lớn.
"Trên núi có biến số, đạo trưởng Hàn nguy hiểm, nhưng có lẽ còn kịp, Mao Hữu Tam đã lên rồi." - Tôi nói với Hàn Khuất.
Thực ra, khi tôi nói còn kịp, ánh mắt Hàn Khuất đã vui mừng.
Nhưng khi nhắc đến Mao Hữu Tam, hắn lại kinh hãi.
"Mao Hữu Tam!?"
"Mao Hữu Tam săn đạo!?"
Hắn không nhịn được, định lao lên núi ngay!
"Đi xe sẽ nhanh hơn." - Tôi lập tức nói.
Cái tên Mao Hữu Tam với đạo sĩ quá nhạy cảm.
Hàn Khuất mới đứng yên, tôi ra hiệu mọi người lên xe.
Hắn và Tư Yên lên xe...
Hàn Khuất vẫn giữ tư thế cứng đờ, không ngồi được, chỉ có thể khom lưng trên xe, trông rất buồn cười.
Nhưng sắc mặt hắn chẳng buồn cười chút nào, xám xịt, liên tục thúc giục Mộc Kỳ đi nhanh.
"Tại sao Mao Hữu Tam lại tới? Tại sao... ngươi..."
Ánh mắt Tư Yên đảo xuống thắt lưng tôi, khuôn mặt bình thản của nàng giờ đầy kinh ngạc.
"Ngươi... bán thân rồi?"
Hàn Khuất sắc mặt lại biến đổi, nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi lập tức lắc đầu, nói không, để tránh hiểu lầm lớn hơn, tôi nhanh chóng giải thích: "Lúc nãy dụ kẻ kia đi, ta không phải đối thủ, suýt bị giết, Mao Hữu Tam cứu ta, hắn thấy sấm sét, nói Hàn trưởng lão sắp không xong, phải lên núi gấp, ta muốn cứu các ngươi, hắn liền ném cho ta chuông rồi đi."
Hàn Khuất vừa thả lỏng, lập tức lại căng thẳng.
Tư Yên càng thêm kinh ngạc.
"Ngươi muốn cứu người... Mao Hữu Tam liền cho ngươi chuông?"
"Không thể nào, ngươi... có quan hệ gì với hắn?"
Lúc này, sự chú ý của họ đều dồn vào quan hệ giữa tôi và Mao Hữu Tam.
Lúc này không phải thảo luận chuyện đó.
"Giữa tôi và Mao Hữu Tam, có chút quan hệ, khó nói, nhưng có thể nói với các ngươi, hắn không săn đạo nữa."
"Chúng ta lên núi nhanh, hắn vội tìm Hàn trưởng lão như vậy, có lẽ là muốn cứu người." - Tôi trầm giọng giải thích.
"Cứu người?" - Tư Yên lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo, mang chút e sợ khó tả.
"Hắn sẽ không cứu người, và hắn không săn đạo nữa? Cũng không thể, chỉ vì bị ước thúc!"
"Mao Hữu Tam là kẻ có thể phản bội bất cứ lúc nào, trừ khi ngươi bắt hắn thề."
"Hắn sẽ thề!"
"Không thể để hắn tiếp xúc Hàn trưởng lão! Rủi ro quá lớn!"
Lòng tôi thót lại.
Mao Hữu Tam, chẳng lẽ muốn g.i.ế.c Hàn Trá Tử?
Không... không đúng...
Tôi chợt nghĩ đến, Mao Hữu Tam nói tranh thủ lúc còn nóng... hắn muốn mua xác thu thi?
"Săn đạo của Mao Hữu Tam là gì?" - Mộc Kỳ lái xe, đầy nghi hoặc, chen ngang phá vỡ bầu không khí.
"Ừm, ừm... ta biết, ta biết!" - Lão Cung vội vàng hét lớn.
"Lão Cung, ngươi nói nhỏ thôi, làm đau tai em rồi!" - Mộc Kỳ phụng phịu.
"Ừ... được..." - Lão Cung yếu ớt đáp.