Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 396: Đột Nhiên Tìm Đến, Chỉ Là Muốn Gặp Ta Sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-24 16:16:57
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng như vậy, trong lòng tôi càng dâng lên sự xót xa.

Dư Tú chỉ nhận mệnh, không nhận người.

Số phận cô ấy ắt hẳn bi thảm, Lã Khám còn đáng thương hơn, bị phong ấn trong cỗ quan tài nhỏ suốt năm này qua năm khác.

Sau khi tách được Ôn Hoàng Quỷ, tôi nhất định sẽ trả lại Quá Âm mệnh cho Lã Khám ngay lập tức. Dư Tú đương nhiên sẽ thuộc về hắn.

Vô thức, ba người chúng tôi đi tới cửa hiệu của Mao Hữu Tam.

Đối diện, chủ tiệm bán mắt quỷ đang thu dọn đóng cửa, trong phố lác đác người ra về.

Minh Phường hoạt động ban đêm, bên ngoài trời sắp sáng, nơi này đương nhiên phải đóng cửa.

Buồn ngủ khiến tôi ngáp một cái.

"Đến lão trà quán nghỉ ngơi chút đi, con người không thể thức liền 24 tiếng được." Hoàn Oánh nhắc nhở.

Đúng vậy, làm việc liên tục khiến đầu tôi đau âm ỉ, Hoàn Oánh cũng tiều tụy không kém.

Nhìn lại Dư Tú, khí sắc cô ấy tốt hơn hẳn, ngay cả vết thương trên vai cũng như không có gì.

Thể chất Bát Bại Quả Phụ quả thực đặc biệt.

Đi tới lão trà quán, lên lầu hai, ngồi vào vị trí quen thuộc.

Hoàn Oánh gọi trà cúc non cùng vài món điểm tâm lạ tên.

Đồ ăn bày ra, trông còn giống đồ cúng hơn là đồ ăn, nhưng Dư Tú lại ăn ngon lành.

Tôi không có hứng, nhấm nháp vài miếng, uống ngụm trà rồi gục xuống bàn ngủ.

Giấc ngủ dài hơn tưởng tượng, có lẽ vì Minh Phường đủ an toàn, tôi biết không ai dám gây sự ở đây.

Tỉnh dậy, dưới sân khấu tuồng hát đang cao trào.

Dư Tú mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống sân khấu, Hoàn Oánh ngủ say trên ghế.

Bình gốm Lão Cung đặt giữa bàn.

Hắn rướn cổ, đảo mắt nhìn xuống, cũng đang xem hát.

Tôi ngáp dài, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo.

"Lão Cung, Hoàn Oánh còn ngủ, nhớ bảo cô ấy đừng đi lung tung. Ta đi một lát." Tôi dặn khẽ.

"Dạ, được." Lão Cung gật đầu lia lịa, mắt vẫn dán vào sân khấu, như không nghe rõ.

Nhưng Lão Cung vốn là người đáng tin, tôi đứng dậy đi xuống lầu.

Ra khỏi lão trà quán, rời khỏi con phố.

Bên ngoài trời đã sáng, Minh Phường vắng lặng, hầu hết cửa hiệu đều đóng.

Tôi đi tới góc đông nam, vào một con hẻm, dừng trước một tòa nhà gỗ hai tầng kiến trúc giống lão trà quán.

Giờ này, ngay cả Dậu Dương Cư cũng đóng cửa.

Hai bên tường dán đầy giấy.

Một số tờ đã được thay thế, thông tin khác đi.

Nổi bật nhất là hai bảng:

Bắt giữ 28 tù nhân ngục tối, đổi lấy tin tức Ngũ Chi dịch câu sơn.

Lấy "tâm nhục" từ núi thịt rừng xác ở thôn Kỳ, làng Cổ Thành, đổi vật phẩm với Dậu Dương Cư.

Mí mắt tôi giật giật, tim đập nhanh. Dậu Dương Cư quả nhiên không tầm thường, toàn nhắm vào những nơi đại hung.

Núi thịt rừng xác thôn Kỳ, Hàn Tử suýt mất mạng, không rõ họ thoát ra thế nào.

Xem kỹ tất cả tờ giấy, tôi hy vọng tìm được thông tin liên quan đến "giải thi", "địa hạ chủ", nhưng không thấy gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-396-dot-nhien-tim-den-chi-la-muon-gap-ta-sao.html.]

Đành bỏ cuộc, quay sang nhìn quán rượu đối diện.

Mấy chiếc vại lớn vắng lặng, chữ "tửu" thô ráp, quầy gỗ cổ kính bày hàng chục bình rượu nhỏ ngay ngắn.

Quán vắng tanh không một bóng khách.

Hít sâu, tôi bước thẳng vào quán.

Không mang Hoàn Oánh đi cùng vì lý do đơn giản:

Tôi từng gặp Dậu Dương Cư chủ hiện tại, người này không dễ đối phó, rất huyền bí, quỷ dị.

Giờ buộc phải tiếp xúc, cần hết sức thận trọng.

Bước vào quán, mắt tôi liền thấy gã cao lớn đang gục trên quầy ngủ.

Lần trước, Phí Phòng mời tôi uống trà, hắn ta chỉ đặt tay lên vai đã khiến tôi không thể kháng cự.

Dù thời gian trôi qua, thực lực tôi gần như không tiến bộ, vẫn không phải đối thủ của hắn...

Quá Âm mệnh giới hạn quá thấp...

Gõ hai cái lên quầy, gã cao lớn giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn tôi ngơ ngác, lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo.

"Thiếu gia nhà La?" Giọng hắn nghe ngốc nghếch.

Phiêu Vũ Miên Miên

Gặp lần thứ hai, gã khổng lồ này không khiến tôi thấy khó chịu, mà có cảm giác tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.

"Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi." Tôi trầm giọng.

"Ờ..." Gã cao lớn chậm rãi đứng dậy, rồi đi ra khỏi quầy, hướng về phía đối diện.

Nhìn bóng lưng hắn, tôi hơi nhíu mày, ngồi xuống chiếc bàn từng ngồi với Phí Phòng.

Tiếng gõ cửa vang lên, gã cao lớn đang gõ cửa Dậu Dương Cư.

Cửa mở, không thấy người nhưng nghe giọng nói giận dữ:

"Đầu lừa sắt! Ban ngày không ngủ à? Chui vào vại rượu của ngươi đi!"

Tiếng kêu cót két, gã khổng lồ cố chui qua cửa, bên trong vang lên tiếng kêu: "Cửa của ta!"

Mặt tôi giật giật, thân hình gã này quá to so với cửa Dậu Dương Cư.

Vài phút sau, mấy người cùng xô đẩy gã khổng lồ ra ngoài.

Hắn đứng sững trước cửa.

Hai tiểu đồng gầy gò đi lại trước cửa, thỉnh thoảng nhìn cánh cửa hỏng, dậm chân tức tối.

Hơn mười phút sau, một người bước ra.

Khoảng 40 tuổi, mặt thanh tú không râu, sống mũi cao, nhân trung sâu, ánh mắt ôn hòa.

Áo vải đen giản dị, hai tay khoanh trước ngực, toát lên vẻ khiêm nhường.

"Thiếu gia nhà La muốn gặp ngài." Gã cao lớn ngốc nghếch nói.

Phí Phòng nhìn về phía quán rượu, tôi đứng dậy gật đầu chào.

Phí Phòng bước chậm rãi vào quán, ngồi đối diện tôi.

Tôi cũng ngồi xuống, lúc này gã khổng lồ mang ra hai cái bát, một bình rượu, rót đầy trước mặt tôi.

"Cảm ơn, ta không uống rượu." Tôi lịch sự từ chối.

Gã khổng lồ như không nghe thấy, đứng sững bên cạnh.

Phí Phòng không nói gì, chỉ nhìn tôi đăm chiêu như chờ tôi lên tiếng.

Tôi cũng im lặng, bình tĩnh nhìn lại.

"Đột nhiên tìm đến, chỉ là muốn gặp ta sao?" Phí Phòng bỗng cười, nói: "Chưa ngủ đủ, ta hơi buồn ngủ, vậy xin phép về nghỉ tiếp."

Nói xong, Phí Phòng đứng dậy.

Loading...