Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 401: Triệu Hồn

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:42:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tim tôi đập thình thịch.

Lão Cung nghe thấy tiếng tim mình đập?

Hắn đã c.h.ế.t từ lâu, tim làm sao còn đập được?

Chỉ có một lý do duy nhất — xác của hắn đang ở gần đây?

Thậm chí, có ai đó đã động vào t.h.i t.h.ể hắn!?

"Xì... ha..."

"Xì... ha..."

Giọng Lão Cung đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi lại tan biến vào hư vô.

Chiếc bô tiểu trống rỗng, đầu Lão Cung biến mất. Cái cảm giác lạnh buốt bám trên người tôi cũng tiêu tan theo.

Ánh nắng không còn chói chang, hơi lạnh cũng dần tan biến.

Tôi hiểu, giờ đã qua khỏi buổi trưa — thời điểm Âm khí cực thịnh. Quỷ không thể hiện hình nữa.

Nhưng rốt cuộc Lão Cung đã gặp chuyện gì?

Ai đã động vào hài cốt của hắn?

Và "đại hung triệu" mà hắn nói đến, rốt cuộc là gì?

Ngẩng đầu, tôi nhìn về phía ngọn đồi nhỏ phía sau.

Giờ t.h.i t.h.ể Lão Cung đã biến mất, nhưng tôi vẫn còn một cơ hội — tìm lại cái đầu của hắn. Chỉ là, bố mẹ Đường Toàn đã c.h.ế.t mười năm, việc vứt đầu cũng đã xảy ra từng ấy năm.

Dù ngọn đồi này ít người lui tới, nhưng một cái đầu sau mười năm, liệu còn dễ tìm thấy không?

Tâm trí tôi rối bời, nhưng Cửu Lưu Thuật của môn tang lễ nhắc nhở tôi: "Thi hồn tương liên". Hung triệu của Lão Cung chắc chắn liên quan đến hài cốt của hắn.

Nếu không tìm được gì, Lão Cung sẽ gặp đại họa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tìm được đầu, ít nhất tôi còn có cơ hội bảo vệ hắn.

Áp chặt suy nghĩ, tôi bước nhanh lên đồi.

Không có cách nào khác, trời chưa tối, tôi chỉ có thể đi vòng quanh sườn núi, dùng mắt thường tìm kiếm cái đầu.

Nửa ngày trôi qua, tôi đi hết một phần ngọn đồi, vẫn không tìm thấy gì.

Trời tối. Lão Cung lại từ chiếc bô tiểu thò đầu ra. Hắn "xì ha" hai tiếng, ngây người nhìn tôi, lẩm bẩm: "Chúa... đại hung triệu..."

"Ta biết." Tôi hơi nhíu mày, vừa đáp vừa hỏi hắn có biết hung triệu đó dự báo điều gì không.

Lão Cung lắc đầu ngơ ngác.

Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi. Tôi lại hỏi hắn có cảm nhận được t.h.i t.h.ể hoặc đầu mình đang ở đâu không.

Lão Cung càng ngơ ngác hơn. Khuôn mặt khô héo của hắn như co rúm lại, ấp úng: "Tim... lại đập nữa rồi... ta có tim sao?"

"Hình như có ai đang gọi ta..."

"Xì..."

Đột nhiên, mắt Lão Cung trợn tròn, vẻ mặt từ ngơ ngác biến thành gian trá, mơ hồ, pha chút mê li.

"Ái chà... tốt, tấm lòng tốt quá..."

Mặt tôi biến sắc. Lão Cung bị làm sao vậy?

Đêm tối đặc quánh. Ánh trăng lọt qua tán cây dày đặc, lúc ẩn lúc hiện. Đầu Lão Cung ngửa lên, như thể đang tận hưởng cảm giác khoan khoái.

"Lão Cung!" Giọng tôi trở nên nghiêm khắc, gọi to.

Lão Cung giật mình, tỉnh táo trở lại.

"Chúa... ngài... gọi ta?" Hắn lại ngây người.

"Xì..." Rồi ánh mắt hắn lại mơ hồ.

"Tim... chúa... ta có tim... tấm lòng tốt... tấm lòng tốt..."

"Nó đang gọi ta..."

"Cát triệu... hung triệu... cát triệu... hung triệu..."

"Xì!"

"Đại hung triệu!" Đôi mắt Lão Cung tràn ngập kinh hãi, như vừa tỉnh ngộ.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại chìm vào mê muội...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-401-trieu-hon.html.]

Những vệt gỉ sét bỗng xuất hiện trên chiếc bô tiểu. Ban đầu chỉ vài đốm, nhưng trong nháy mắt, nó đã lan ra khắp bề mặt.

Đầu Lão Cung vốn rõ ràng, giờ đột nhiên nhạt dần.

Không phải kiểu tan biến khi hồn bị đánh thức, mà giống như có thứ gì đó đang hút lấy hắn...

Mặt tôi biến sắc, vội lấy ra mấy đồng tiền xu, dây chu sa, quấn vội lên bô tiểu!

Lúc này, Lão Cung đã yếu ớt đến cực điểm. Hắn không nói nữa, chỉ ngây người nhìn tôi, ánh mắt đầy giằng xé, bất mãn, và một chút lưu luyến...

"Phong!" Tôi quát thầm!

Pháp thuật Trấn Hồn lập tức thành hình!

Nhưng ngay khoảnh khắc trước đó, Lão Cung đã tan biến vào hư vô...

Chiếc bô tiểu đỏ trắng giờ đã hoàn toàn bị gỉ sét bao phủ, vỡ vụn thành bụi, biến mất khỏi thắt lưng tôi...

Đồng tử tôi co rồi giãn ra.

Tay sờ vội vào thắt lưng — trống rỗng. Chiếc bô tiểu đã mất.

Lão Cung... cũng đã biến mất...

Tóc gáy dựng đứng. Trong lòng trống rỗng đến lạnh người.

Lão Cung... không phải tan thành mây khói.

Hắn bị triệu hồi đi rồi...

Ban ngày, tôi dùng cách thủ công tìm kiếm cái đầu, vì sợ có người nhắm vào Lão Cung.

Thi thể và hồn phách liên quan mật thiết. Nếu có được đầu của Lão Cung, ít nhất tôi có thể bảo vệ hồn phách hắn.

Dù phải hy sinh phần còn lại của thân thể, tôi cũng không để Lão Cung gặp nguy.

Nhưng giờ, tình huống đã trở nên tồi tệ nhất.

Lão Cung không chỉ bị triệu đi, mà tôi còn không biết kẻ đứng sau là ai, càng không biết tìm hắn ở đâu!

Hơi thở trở nên gấp gáp. Mắt nóng rực, không cần soi gương, tôi cũng biết mình đang đỏ ngầu.

Nhắm mắt, tôi ép mình bình tĩnh trở lại.

Lấy điện thoại, tôi gọi cho Đường Toàn.

"Thiếu gia?" Đầu dây bên kia vang lên giọng Đường Toàn, hơi mừng rỡ.

"Chú Đường, đến khu ổ chuột ngay! Gấp!" Giọng tôi trầm đục.

Im lặng một hai giây, Đường Toàn trả lời gọn lỏn: "Được!"

Tôi vội vã xuống núi.

Có câu nói: "Quan tâm tắc loạn". Thêm nữa, tôi không muốn kéo Đường Toàn vào quá nhiều chuyện, nên đã bỏ qua một số phương pháp.

Dĩ nhiên, ban ngày cũng không thể dùng những cách đó.

Khoảng mười phút sau, tôi về đến trước nhà Đường Toàn, đứng im nhắm mắt, chờ hắn trở lại, đồng thời cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Nửa giờ sau, bóng lưng gầy khập khiễng của Đường Toàn xuất hiện. Khi đứng trước mặt tôi, hắn tỏ ra vô cùng bất an.

Liếc nhìn Dư Tú, hắn mới chăm chú nhìn tôi, khẽ hỏi: "Thiếu gia... sao ngài lại về đây? Sắc mặt ngài không ổn... có chuyện gì sao?"

"Không có gì lớn." Tôi khàn giọng.

Đường Toàn thở phào, gật đầu: "Không có gì lớn thì tốt... tôi tưởng đã xảy ra chuyện gì..."

"Ta muốn triệu hồn hồn phách bố mẹ chú." Tôi trầm giọng nói tiếp.

Không khí đóng băng.

Mặt Đường Toàn biến sắc, người cứng đờ, rồi run rẩy...

"Được... thiếu gia cứ triệu." Sau đó, hắn trở nên kiên quyết, trả lời dứt khoát.

Thực ra, với Đường Toàn, hắn theo cha mẹ tôi, theo gia tộc La làm việc, cả năm không về nhà. Đến khi bố mẹ chết, hắn mới có thể về lo tang sự.

Với bố mẹ, Đường Toàn chắc chắn mang nặng nợ ân tình.

Việc tôi triệu hồn ảnh hưởng không nhỏ đến hắn. Phải đối mặt với cha mẹ mà mình áy náy, đó là cực hình với tâm can hắn.

Nhưng Đường Toàn trung thành tuyệt đối với gia tộc La, và với tôi cũng vậy.

"Xin lỗi, chú Đường." Tôi thì thào.

"Thiếu gia nói gì thế? Nếu bố mẹ già tôi có thể giúp được ngài, thì cũng coi như tôi có ích. Thiến Thiến cũng sẽ vui."

"Bây giờ họ chưa đầu thai, biết đâu còn điều gì đó, tôi cũng có thể biết được, phải không?" Đường Toàn gượng cười.

Loading...