Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 407: Thỉnh Cầu Của Gia Tộc Thi

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:43:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói đầy tự tin vang lên từ phía sau, từng chữ từng câu như đinh đóng cột!

Tôi không dừng bước.

Tướng do tâm sinh, mệnh do trời định?

Âm dương tiên sinh đúng là có thể cải mệnh.

Nhưng mệnh của tôi bây giờ, ngay cả Lão Tần đầu cũng không thay đổi được.

Ông ấy chỉ có thể đưa ra lời khuyên: giấu tên đổi họ, buông bỏ hết thảy!

Khúc tiên sinh này quá tự tin, không sợ gió lớn làm đau lưỡi!

Rốt cuộc ai mới là kẻ ngạo mạn, ai tự phụ, trong lòng tự hiểu.

Chẳng mấy chốc, tôi bước ra khỏi cổng Từ gia.

Thư bà bà khẽ dừng chân, ngoái lại nhìn.

Tôi đi thẳng ra khỏi phố cổ.

Thư bà bà theo tôi đến tận đầu phố.

Nhìn qua những chiếc xe của Hoàng Ty, cửa kính vẫn hé mở, những ánh mắt bên trong đổ dồn về phía tôi và bà lão.

"Hiển Thần..." Thư bà bà vốn kiên định, giờ lại có chút bất an, ánh mắt thoáng nghi ngại.

"Có chuyện gì vậy, Thư bà bà?" Tôi mỉm cười thân thiện.

"Cháu không tin lời hắn? Một chút cũng không?" Bà lão hỏi.

"Không phải bà nói sao? Hắn là âm dương tiên sinh khí phách yếu nhất, ta làm sao coi trọng được. Đương nhiên ta không tin. Nhưng sao giờ bà lại d.a.o động?" Tôi hỏi ngược lại.

"Không... cũng không hẳn." Thư bà bà liếc nhìn bô tiểu trên thắt lưng tôi.

Tôi lập tức hiểu ra.

Đúng vậy, trước đó Thư bà bà khinh thường Khúc tiên sinh, nhưng trong mắt bà, Lão Cung hồi phục và có được cơ duyến là nhờ tiếng chuông của hắn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Bà không biết, kiếm gỗ đào của tôi mới là thứ quyết định.

Trong lòng thoáng chút tiếc nuối, thanh kiếm gỗ đào đó rất mạnh, Ngô Trọng Khoan đã thành quỷ báo ứng, lại còn là âm dương tiên sinh, vậy mà bị một kiếm đánh tan. Nhưng kiếm đã biến mất.

Nếu còn giữ được, tôi sẽ có thêm một lá bài tẩy.

Nhưng con người không thể tham lam, cơ duyên lần này của Lão Cung quá lớn! Khi hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ khác xưa!

"Hiển Thần, giờ cháu về Hoàng Ty với chúng ta chứ?" Thư bà bà phá vỡ suy nghĩ của tôi.

"Ừ, về Hoàng Ty thôi." Tôi gật đầu.

Việc Lão Cung đã xong, chỉ còn chờ Lĩnh Đầu chuẩn bị và Dương quản sự tìm con trai lão bà kia.

Không cần về Minh Phường, Hoa Huỳnh ở đó sẽ an toàn.

Lên xe cùng Thư bà bà, chúng tôi thẳng đường về Hoàng Ty.

Không thấy Dương quản sự và Lĩnh Đầu, tôi lên tầng 33 - nhà Hoa Huỳnh.

Ngủ một giấc, ra ngoài ăn uống, trời đã sáng rực.

Quay về ngủ thêm, tỉnh dậy trời lại tối, tôi lấy ra mai rùa ngắm nghía.

Chất liệu mịn như ngọc nhưng không phải ngọc, mai rùa chỉ to bằng lòng bàn tay, vài lỗ nhỏ tỏa ra làn khói trắng.

Dĩ nhiên, khói không thoát ra ngoài mà quẩn quanh trên mai.

Gõ nhẹ lên mặt mai, trong lòng dâng lên khát khao.

Nhưng đồng thời, những suy nghĩ khác cũng hiện lên.

Ôn Hoàng mệnh, không thể tước đoạt trực tiếp từ người tôi! Tôi còn phải làm một việc nữa, đó là kéo Vô Đầu Nữ ra khỏi địa khí!

Những con quỷ khác có thể bỏ, nhưng Vô Đầu Nữ nhất định phải giữ lại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-407-thinh-cau-cua-gia-toc-thi.html.]

Nàng luôn bảo vệ tôi, tôi không thể hại nàng!

Cất mai rùa đi, tôi lấy ra Tứ Quy Minh Kính.

Mặt gương phẳng lặng phản chiếu khuôn mặt tôi.

Giờ không thấy Ôn Hoàng quỷ đâu nữa, không biết hắn trốn trong người tôi chỗ nào.

Chợt nghĩ, lúc đối phó Ngô Trọng Khoan, Tứ Quy Minh Kính hữu dụng hơn, có lẽ còn giữ được kiếm gỗ đào.

Tiếc một chút, tôi lại tỉnh ngộ, Tứ Quy Minh Kính nên hạn chế, thậm chí không cho người khác thấy.

"Bạch bích kỳ tội" - viên ngọc không tội, nhưng mang nó thì thành có tội!

Món đồ này quá quan trọng.

Suy nghĩ quay về vấn đề cũ: làm sao kéo Vô Đầu Nữ ra khỏi địa khí?

Hay lại đi tìm Mao Hữu Tam hỏi?

Cốc cốc cốc - tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai?" Tôi cảnh giác.

"Hiển Thần cháu, ta đây." Giọng Dương quản sự vọng vào.

Mở cửa, không ngờ ngoài Dương quản sự còn có một người nữa - Thi Du, ngoài bốn mươi nhưng phong thái vẫn quyến rũ.

Thi Du ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vốn dĩ đầy mê hoặc.

Nhưng với người khác có lẽ hiệu quả, với tôi thì không.

"Dương quản sự, đây là?" Tôi hơi nghi hoặc, trong lòng không vui.

Tôi không muốn tiếp xúc nhiều người, gia tộc Thi từng gây cho tôi không ít phiền phức.

Chuyện Thi Cánh đã giải quyết, tôi không muốn dây dưa nữa.

"Hiển Thần cháu gấp tìm người đó, lão đại cũng thúc giục, không còn cách nào khác, ta đành nhờ gia tộc Thi. Quỷ bóng da của họ tìm tin tức rất giỏi, chỉ một đêm đã có kết quả."

"Nhưng gia tộc Thi muốn gặp cháu." Dương quản sự giải thích, liếc nhìn Thi Du.

Thi Du khẽ cười, nói: "Trong tấm ảnh có một chút chấp niệm, cháu không cảm nhận được, nó rất yếu, nhiều nhất là từ bạch tâm quỷ, nhưng đủ bền bỉ. Ta làm thành một con rối bóng, gia công thêm, thành tiểu quỷ bóng da."

"Người cháu tìm, ta đã tìm thấy, nhưng cháu phải đồng ý một điều kiện..."

Dương quản sự biến sắc, định mở miệng.

"Không có điều kiện nào cả. Nếu cô giúp, tôi vui vẻ nhận. Nếu dùng chuyện này ép tôi, xin trả lại ảnh, bằng không, tôi sẽ phản ứng." Mặt tôi lạnh như tiền.

Lần trước với gia tộc Thi đã dứt khoát, nếu cô ấy thật sự có việc nhờ, xem trên tình Thi Cánh c.h.ế.t thảm, xem trên tình Hoa Huỳnh, có lẽ tôi sẽ giúp. Nhưng dùng thủ đoạn ép buộc, tuyệt đối không thể!

"Cháu..." Thi Du cắn môi dưới.

"Cô không còn trẻ nữa, tôi không phải Chu Vũ bên cạnh cô, chúng ta cách nhau cả một thế hệ, nên bỏ cái vẻ mê hoặc đó đi, trông rất khó chịu." Tôi nói thêm.

Thi Du sững sờ, mặt đỏ bừng!

"Cháu... ta..." Cô ấy ấp úng mãi mới thốt được hai từ.

Dương quản sự thở phào, cười nói: "Thi Du, Hiển Thần cháu trẻ tuổi tài cao, nếu Thi Cánh còn sống thì đã đành, cô nên bỏ tính đó đi. Không thì dùng chiêu đó với ta, có việc gì ta còn nhờ Hiển Thần cháu, chuyện tốt nói tốt, phải không?"

"Bây giờ, cô hãy hoàn thành việc này đi, đừng mất lòng Hiển Thần cháu, lại mất lòng cả Hoàng Ty."

Lời Dương quản sự nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế.

Vừa cho Thi Du bước xuống, vừa kéo sự việc về chủ đề chính.

Thi Du bẽn lẽn, im lặng nửa phút rồi nói: "Người đó sống ở đại lộ Kiền Giang, tuổi đã cao, sống nghèo khổ, thời gian không còn nhiều."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi kỹ địa chỉ.

Thi Du nói xong, quay người định đi.

Dừng lại, cô ấy nhìn tôi, nói thêm: "Được, chuyện vừa rồi coi như không có. Nhưng ta đã giúp cháu, coi như một ân tình nhỏ. Ta cũng có một yêu cầu nhỏ, sẽ không làm khó cháu."

"Bảo Hoa Huỳnh đến nhà Thi gia một chuyến."

Loading...