Xuất Dương Thần - Chương 450: Khắc Chết Tám Chồng
Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:53:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng khóc đột nhiên vang to hơn!
Một trận gió thổi qua, sương mù cuồn cuộn kéo đến, trên tảng đá giặt bên sông, Dư Tú đã biến mất không dấu vết!
Mặt tôi biến sắc, rơi xuống sông sao?
Nhanh chóng bước tới bờ sông, mặt nước phẳng lặng, không có dấu hiệu gì.
Tiếng khóc vẫn tiếp tục, tôi chợt nhận ra.
Cô ấy vẫn đang khóc, làm sao rơi xuống sông được?
Chỉ là, tiếng khóc đã đổi hướng, dường như phát ra từ phía sau lưng tôi.
Tôi quay phắt người lại, trong sương mù hiện rõ một bóng người.
Chẳng phải là Dư Tú khi còn nhỏ, gương mặt non nớt đó sao?
Bộ đồ hiếu vải gai trắng toát, mang đến cảm giác đau thương tột cùng. Dư Tú loạng choạng đi về phía bờ sông, như không nhìn thấy tôi.
Khi cô tới chỗ tảng đá, lại ngồi xổm xuống khóc nức nở.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn...
Nhưng không biết cụ thể là gì.
Tình huống trước mắt, đang lặp lại?
Lặp lại quá trình Dư Tú ra sông khóc?
Nhưng trong quá trình này cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lão Lưu bị kẹt trong cơn ác mộng của chính mình, là do lời lão âm dương tiên sinh nói đã khắc sâu vào ký ức.
Còn Dư Tú chỉ ra sông khóc, không có nguyên nhân, cũng không có ai...
Chẳng lẽ cô nhảy sông?
Tôi dán mắt nhìn Dư Tú, không dám chớp mắt.
Cô khóc khoảng một hai phút, đột nhiên gió lại nổi lên!
Lần này đã chuẩn bị tinh thần, tôi không hề chớp mắt!
Nhưng điều tôi thấy, là Dư Tú biến mất trong nháy mắt...
Rồi tiếng khóc lại vang lên từ phía sau...
Đầu óc tôi rối bời, khi quay lại nhìn, toàn thân nổi da gà, tim đập thình thịch!
Dư Tú... đã thay đổi...
Không, vẫn là cô ấy, nhưng đã có sự thay đổi rõ rệt, cao hơn nửa cái đầu!
Vẫn bộ đồ hiếu trắng, vẫn chiếc mũ nhọn, vẫn gương mặt đẫm nước mắt.
Dư Tú loạng choạng đi tới bờ sông, ngồi xuống tảng đá.
Lúc này tôi mới hiểu, sự bất ổn ban đầu đến từ đâu!
Dư Tú lúc trước, cũng đã thay đổi...
So với bé gái ban đầu, đã cao hơn một chút, chỉ là quá nhỏ để nhận ra.
Đến lần thứ ba, sự chênh lệch quá lớn khiến tôi phát hiện ngay!
Tiếng khóc vẫn non nớt, khóc một lúc lại có gió thổi qua, Dư Tú lại biến mất...
Đây không phải vòng lặp ký ức, mà là một chuỗi ký ức!
Những ký ức khiến Dư Tú đau đớn tột cùng!
Mỗi khoảng thời gian, đều có chuyện xảy ra, khiến cô đau khổ tìm đến bờ sông khóc.
Dư Tú biến mất lần thứ ba.
Lần thứ tư, cô lại ra sông.
Cô không khóc nữa, trở nên trầm mặc, đờ đẫn nhìn mặt nước, nét mặt đau khổ nhưng lại nở nụ cười gượng gạo, như đang chịu đựng cực hình...
Lần thứ năm...
Lần thứ sáu...
Lần thứ bảy...
Dư Tú ngày càng lớn, đã giống với cô gái đi theo tôi.
Thần thái cô ngày càng vô cảm.
Hai lần sau, tôi phát hiện, trên mặt Dư Tú đã có lớp trang điểm.
Là kiểu trang điểm cô dâu, rất đẹp, rất hạnh phúc.
Bộ đồ hiếu trắng không che hết quần áo bên trong, ống tay lộ ra hoa văn phượng loan, cũng đỏ rực rỡ.
Chỉ có điều, sắc đỏ hạnh phúc và màu trắng tang tóc tạo nên sự tương phản chói chang.
Sương mù dường như tan bớt, có thể nhìn thấy cổng làng, những cây ăn quả trĩu trịt hai bên đường.
Và Dư Tú cô độc, đau khổ.
Tôi cảm giác mình đã hiểu ra điều gì đó.
Bát bại quả phụ...
Bát bại từ đâu mà ra?
...
Bảy lần khóc, bảy bộ đồ tang.
Ban đầu, có lẽ Dư Tú còn nhỏ, chưa mặc áo cưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-450-khac-chet-tam-chong.html.]
Đến khi trưởng thành, có dáng vẻ phụ nữ, cô đã khoác lên mình hồng trang.
Nhưng sắc đỏ hạnh phúc không xóa được vận đen trên người cô.
Lần thứ tám, Dư Tú loạng choạng ra bờ sông, khóc đến nghẹn thở, hai tay đập xuống đất đến bật máu.
Lúc này, cô không mặc đồ tang, cũng chẳng mặc áo cưới!
"Tú Tú!"
"Tú Tú! Em ở đâu?"
Giọng nói trong trẻo vang lên từ trong làng, vừa lo lắng vừa vui mừng.
"Tú Tú, đừng trốn nữa! Anh không sợ đâu!"
"Đại trượng phu giữa trời đất, phải hiên ngang mới xứng là nam nhi. Nếu không bảo vệ được vợ, chịu không nổi lời đàm tiếu, thì còn gì là đàn ông!?"
Phiêu Vũ Miên Miên
"Khách khứa đã đông đủ, em phải thay áo cưới, chúng ta về bái đường thôi!"
Giọng nói ấy quen thuộc vô cùng.
Nhưng bên tai tôi bỗng vang lên một giọng khác...
...
"Anh, anh có thoải mái không?"
"Kia là đàn bà của anh, đây cũng là đàn bà của anh, anh muốn tranh với em một người vợ đầu óc không minh mẫn."
"Lương tâm anh đen lắm!"
...
"Em tam thư lục lễ, nàng chẳng thèm liếc mắt, anh muốn hưởng phúc song toàn, tâm địa tham lam quá, sẽ bị phản phệ đấy!"
"Em dễ dàng gì đâu? Xa quê ly hương, chỉ mong đón nàng về."
"Nàng không đi, em chết."
"Em chết, không về được nhà, không nhập được tổ, không chôn được thân, không đầu thai được."
"Em cũng không cam lòng đâu!"
Giọng nói bên tai như đang gào thét, như đang hét vào mặt tôi!
...
"Cút! Cút đi!"
Tiếng thét chói tai hơn vang lên, khiến tôi bừng tỉnh.
Dư Tú đứng phắt dậy, hai tay m.á.u chảy ròng ròng, mắt mở to nhìn về phía làng.
Cô đau đớn, phẫn nộ, bi thương...
Vì vậy, cô khóc càng dữ dội.
"Em là quả phụ!"
"Người ta nói, bát bại quả phụ, phải khắc c.h.ế.t tám chồng!"
"Em không muốn anh!"
"Anh cút đi!"
Đột nhiên, từ trong sương mù bước ra một người.
Người đó mặc áo đen, đội mũ tròn đen.
Bộ đồ đen không hề âm u, trước n.g.ự.c còn đeo một bông hoa đỏ, rõ ràng là lễ phục cưới hỏi.
Tôi nhận ra ngay, đó chẳng phải Lã Khám sao?
Nhưng là một Lã Khám tinh thần sảng khoái, ánh mắt kiên quyết!
Anh ta đứng trước Dư Tú, ôm chầm lấy cô.
Dư Tú giãy giụa, đ.ấ.m vào lưng anh ta, cố thoát ra.
"Em không đi đâu!"
"Em c.h.ế.t cũng không lấy chồng, không đi đâu!"
"Nhà anh không phải nhà em!"
"Em không muốn hại người nữa! Xin anh, xin anh..."
Tiếng khóc càng thêm xé lòng.
Nỗi đau thương ấy như những nhát búa đập vào n.g.ự.c tôi.
Tôi rên lên, như có cục u nghẹn trong lồng ngực, như có ngụm m.á.u nghẹn nơi tim.
Cảnh tượng đột nhiên biến đổi!
Lã Khám biến mất, Dư Tú bên sông cũng không còn, tiếng thét oán độc vang lên từ trong làng!
"Chết! Tất cả phải chết!"
"Tất cả đều phải chết!"
Đó rõ ràng là giọng của Dư Tú!
Cảm giác rùng rợn xâm chiếm.
Lã Khám đã chết?
Dư Tú, lần bại thứ tám kết thúc, trở thành bát bại quả phụ chính hiệu!?
Ngay lúc này... tất cả trước mắt vỡ vụn.
Sương xanh đỏ đậm đặc che kín tầm nhìn.