Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 466: Đứt Dây

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:00:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới tán hòe dày đặc, thấp thoáng bóng người đứng lặng. Nhưng đó chắc chắn không phải người thường, thân hình mỏng manh như sương khói, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là tan biến.

Trong các loài cây quỷ, hòe là loài chuyên dưỡng quỷ.

Những cây dâu tằm lùn tịt mọc thành từng cụm như bụi rậm, dưới gốc trải một tấm chiếu cói, từ khe hở lộ ra đôi bàn chân tử thi trắng bệch.

Cây dương rung động không cần gió, tiếng lách tách như trẻ con đang vỗ tay không ngừng.

Nhánh liễu mềm mại đung đưa, tựa hồ có ai đó đang lẩn khuất trong tán lá.

Còn dưới gốc xoan, một bóng hình ngồi xổm khóc lặng lẽ.

Phạm Kiệt nuốt nước bọt ực một cái, như chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

Hoa Huỳnh cũng ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn.

Tôi cũng chưa từng chứng kiến tình cảnh này, nhưng tôi biết, nó cực kỳ nguy hiểm!

Ngũ Quỷ Thụ có thể chiêu quỷ, mỗi loại cây chiêu một loại quỷ khác nhau.

Trong bí kíp của quan tài tượng, có cách dùng gỗ quỷ đóng quan tài. Còn quỷ bà tử có thuật Ngũ Quỷ Thỉnh Hồn dùng năm loại gỗ quỷ tạo quan tài để triệu hồn.

"Chúng ta không vào được." Một lúc sau, tôi mới thốt ra lời khàn đặc.

Nhìn thoáng qua, những con quỷ này không mạnh lắm, phần lớn chỉ là oan hồn. Nhưng đây mới chỉ là rìa rừng. Trong môi trường nhiều quỷ, thường rìa ngoài yếu nhất, bên trong mới là nơi ẩn chứa những thứ kinh khủng nhất. Chỉ cần gặp phải huyết oan lệ quỷ, Hoa Huỳnh chắc chắn không đối phó nổi. Phạm Kiệt có thể đánh được vài con, nhưng không thể chống cự quá nhiều.

Tứ Quy Minh Kính tuy hữu dụng, nhưng biến số quá lớn, chỉ cần một sai lầm nhỏ là mất mạng.

"Thử Địa ở gần đây, đã vào sâu trong rừng. Nếu đạo sĩ đêm qua không biết đường an toàn, thì hẳn đã đánh ra một lối." Hoa Huỳnh nhìn tôi, nói khẽ.

Mí mắt tôi giật giật.

Bản thân không đủ sức vào, nhưng không vào cũng không xong. Vậy là lại phải đi theo lối của đạo sĩ kia.

Theo như Hoa Huỳnh miêu tả tính cách thẳng thừng của hắn, cùng lời Phạm Kiệt, nếu họ nhìn thấy Dư Tú, chín phần mười sẽ ra tay.

Đặc biệt là Dư Tú trong tình trạng này, nhìn bề ngoài bình thường, nhưng đôi mắt thì hoàn toàn không.

Không lập tức đồng ý với Hoa Huỳnh, tôi dùng sức kéo dây. Không ngờ, Dư Tú vẫn đứng im, sợi dây nylon căng cứng. Tôi càng dùng lực, Dư Tú càng kiên quyết tiến vào rừng quỷ!

"Tú Tú! Muốn về nhà, chúng ta sẽ về ngay, chỉ là đổi đường khác thôi! Chúng tôi đi cùng em, được không?!" Tôi hạ giọng gọi.

Trong người tôi có một phần hồn của Dư Tú, ít nhiều ảnh hưởng đến cô.

Quả nhiên, lực kéo biến mất.

Tôi tưởng đã có hiệu quả, nhưng ngay lúc đó, Dư Tú đột nhiên lao về phía trước.

Tôi bị kéo một cú chúi người, suýt nữa ngã sóng soài.

Lòng bàn tay rát bỏng, sợi dây nylon tuột khỏi tay!

Dư Tú bỗng chạy như bay thẳng vào rừng quỷ!

Hoa Huỳnh hoảng hốt, lao theo.

Tôi cũng đuổi theo, nhanh chóng nắm lấy đầu dây còn lại. Hoa Huỳnh nắm chặt cổ tay tôi, cùng kéo Dư Tú!

Ngay sau đó, biến cố xảy ra...

Hình dáng Dư Tú đột nhiên thay đổi, áo đẫm máu, những vết thương do d.a.o đ.â.m liên tục rỉ máu, trông vô cùng thảm thương.

Dư Tú rút một con d.a.o từ eo, c.h.é.m mạnh vào sợi dây!

"Chát!" Dây đứt làm đôi!

Tôi và Hoa Huỳnh lảo đảo lùi lại hai bước. Dư Tú biến mất vào rừng quỷ với tốc độ kinh người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-466-dut-day.html.]

Khi cô vào rừng, những con quỷ ở rìa rừng đồng loạt biến mất như thể hoảng sợ.

Nhưng khi bóng Dư Tú khuất sau tán cây, chúng lại hiện ra, không ngoại lệ, đều nhe răng cười với chúng tôi.

Mặt tôi tái mét, nghiến răng: "Đi thôi!"

Hoa Huỳnh cũng đầy lo lắng, cô hiểu ý, nhanh chóng dẫn đường.

"Tôi... tôi không vào nữa đâu..." Phạm Kiệt đi theo vài bước rồi dừng lại, run rẩy nói: "Tôi đợi các vị ở đây... không thì ra ngoài trông xe, xe đẹp thế để mất thì uổng lắm..."

"Ngươi quay lại, gặp đám xác mà ngươi nuôi, bị phản phệ xơi tái đến xương cũng chẳng còn, thế có hay không?" Tôi lạnh lùng hỏi.

"Tôi..." Phạm Kiệt bị tôi chọc trúng tim đen, mặt đỏ bừng.

Đúng vậy, Phạm Kiệt không đủ trình độ đối phó nơi này...

Nhưng hắn vẫn có chút tác dụng, chính là làm những việc Lão Cung không thể.

Biết đâu Lão Cung nghĩ ra cái gì đó cần vẽ phù, tôi không phải tiên sinh nên không giúp được, lúc đó Phạm Kiệt sẽ hữu dụng.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi, Lão Cung cũng vậy. Ngươi tự biết mình chỉ là phong thủy tiên sinh vô dụng, được theo Lão Cung học ít nhiều đã là cơ duyên lớn. Nếu lấy được vài xác c.h.ế.t do Xích Quỷ nuôi trong làng, chẳng phải tốt hơn xác ngoài này nhiều? Huống chi, đám xác kia ngươi cũng không khống chế nổi, giờ bỏ chạy thì chẳng những mất cơ duyên, mà còn mất cả vốn lẫn lãi."

Một câu nói vừa đánh vào tâm lý, vừa vẽ ra viễn cảnh tươi sáng cho Phạm Kiệt.

"Ơ... tôi..." Phạm Kiệt trợn mắt, hơi thở gấp gáp.

Đột nhiên, hắn run lên, lắc đầu lia lịa, rồi tự tát vào mặt một cái.

"Gia gia... vừa rồi quỷ nhập, tiểu nhân đã tát nó bay đi rồi. Lời nó nói đừng tin nhé." Phạm Kiệt nghiêm mặt nói.

Tôi không bận tâm tiếp.

Hoa Huỳnh tập trung dẫn đường.

Khoảng bảy tám phút sau, cô dừng lại.

Rừng quỷ trước mắt vẫn y nguyên, chỉ khác là không còn bóng quỷ nào rình rập.

Hai tấm phù lớn giăng ngang hai bên thân cây, kéo dài ba bốn mét, nét bút sắc sảo, đầy uy lực.

Mực trên tấm phù chưa khô, không biết dùng gì để vẽ được bùa lớn thế?

Sự nóng vội trong lòng tôi tạm lắng xuống.

Lúc này vội vàng cũng vô ích.

Dư Tú có lẽ đã vào Xích Quỷ Thôn trước. Nếu là cô trước đây, có lẽ sẽ gặp rắc rối. Nhưng giờ cô đã khác, trên người có Phù Khế, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện.

Hoa Huỳnh lại nhìn tôi, ánh mắt dò hỏi.

"Đi!" Tôi quyết đoạn ra lệnh.

Lại lấy ra Tứ Quy Minh Kính, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Hoa Huỳnh tiếp tục dẫn đường, cô bấm quyết phóng thêm mấy con Thử Địa đi do thám.

Phạm Kiệt gần như chen vào giữa tôi và Hoa Huỳnh, tay cầm một vật nhỏ như ấn.

Ấn màu đồng, phần trên như đầu kỳ lân, phần dưới vuông vức, xung quanh khắc đầy hoa văn. Tôi thoáng thấy mặt dưới là một đạo phù.

Chỉ vài giây, chúng tôi đã đi qua khu vực có phù bảo vệ. Trong rừng vẫn trống trải, không có quỷ nào tới gần.

Thấp thoáng trên thân cây dán vài tờ phù, hoặc cắm những thanh kiếm gỗ đào.

Không khí như ngưng đọng sát khí, khiến tim đập loạn nhịp, khó lòng bình tĩnh lại...

Phiêu Vũ Miên Miên

Loading...