Xuất Dương Thần - Chương 475: Vây hãm
Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:00:52
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế đạo nhân tâm hiểm ác, tôi cũng chẳng muốn đôi co nhiều với những kẻ tính khí thất thường như Liễu Tự Dụ.
Hơn nữa, bọn họ muốn đối phó Dư Tú - chuyện này chắc chắn không thể hóa giải, chúng tôi vẫn là đối đầu.
...
Dưới sự dẫn đường của Thử Địa, con đường tôi đi êm ả hơn nhiều.
Lên núi chậm, xuống núi nhanh, khi trở lại làng, sương mù dày đặc bao phủ, khí tứ trong làng so với lúc tôi rời đi càng thêm âm lãnh và hung ác.
Thử Địa tiếp tục dẫn đường, chẳng mấy chốc đã quay lại sân nhà trước đó.
Hoa Huỳnh đứng trước cổng sân, mặt hơi tái.
Cửa chính hé một khe, Phạm Kiệt thò nửa cái đầu ra.
Hắn nhìn thấy tôi, mặt lộ vẻ mừng rỡ!
Thử Địa trở về bóng của Hoa Huỳnh, nàng cũng tràn ngập niềm vui.
Hoa Kỳ có "quá âm mệnh", Hoa Huỳnh thì không, nên không thể thấy gì qua Thử Địa, nhưng nàng có thể cảm nhận đôi chút.
"Động tĩnh trên núi vừa rồi quá lớn, hai đạo sĩ kia lên núi, em đoán là do anh gây ra, liền sai Thử Địa đi tìm anh..."
Hoa Huỳnh lên tiếng trước.
"Ừ, Xích Quỷ có một ngôi miếu, vừa rồi xảy ra chuyện, trong làng cũng có biến cố?" Tôi hỏi Hoa Huỳnh.
Bên hông Hoa Huỳnh, lão Cung trên cái âu quay một vòng, l.i.ế.m môi nói: "Đợi thêm chút nữa, lão phu sẽ xử lý thằng già và tiểu đạo sĩ kia."
Rõ ràng, "thằng già" là đạo sĩ râu dài, "tiểu đạo sĩ" chính là Liễu Tự Dụ.
"Bọn họ gặp Tú Tú rồi?" Đồng tử tôi hơi co lại.
"Lão Cung, đừng thêm mắm thêm muối nữa..." Hoa Huỳnh khẽ ngắt lời lão Cung, lại ra hiệu mời tôi vào nhà nói chuyện.
Vào sân, đóng cửa lại.
Trong lúc đó, tôi liếc nhìn tấm phù trấn trạch trên cửa, vẫn còn nguyên vẹn.
Phạm Kiệt cười nịnh nọt với tôi, lão Cung biến mất.
Hoa Huỳnh kể lại chuyện vừa xảy ra.
Liễu Tự Dụ và đạo sĩ râu dài vào làng, hành động phô trương, không hề che giấu, trực tiếp đối đầu với hai Dư Tú.
Mím môi, Hoa Huỳnh giải thích: "Không ngờ, Bát Bại Quả Phụ chia thành tám phần hồn phách, một phần là Tú Tú, phần còn lại có lẽ là mỗi lần 'cưới xin', oán niệm tích tụ thành một hồn phách."
Tôi gật đầu, xác nhận Hoa Huỳnh nói đúng.
Hoa Huỳnh tiếp tục, họ nghe thấy động tĩnh chạy tới, hai Dư Tú cực kỳ hung ác, nhưng đối đầu với hai đạo sĩ rõ ràng khó khăn, chỉ là khi hai hồn phách suýt bị đánh tan, bỗng hợp nhất, khí tức hung ác bùng nổ!
Dù hai đánh một, nhưng vẫn giằng co quyết liệt.
Hoa Huỳnh ngừng một chút, nói tiếp: "Ban đầu chúng em định ám toán, khiến hai đạo sĩ chịu thiệt, nhưng cuộc chiến thu hút các phần hồn Dư Tú khác rình rập, chúng em không biết phải làm sao, đúng lúc trên núi vang lên tiếng sấm, hai đạo sĩ nhận ra tình hình bất ổn, lập tức lên núi."
"Sau đó, phần hồn Dư Tú hợp nhất lập tức bắt lấy phần hồn đang rình rập gần nhất, bốn phần còn lại hoảng sợ bỏ chạy."
"Bốn phần còn lại?" Tôi hơi không hiểu.
"Tú Tú không có ở đó, nàng không đến, bốn phần kia tuổi tác khác nhau, phần bị bắt là nhỏ nhất. Em đoán, oán khí của nó không nặng bằng những phần khác. Dù là Bát Bại Quả Phụ, nhưng bảy phần hồn còn lại trong làng, mỗi phần đều muốn thống trị, bị đạo sĩ ép hợp hồn, ngược lại thành cơ hội." Hoa Huỳnh giải thích thêm.
Tôi bừng tỉnh.
Chợt nhớ tới Dư Tú nhỏ gọi tôi bằng anh.
Có lẽ, nó chính là phần bị bắt.
Chỉ là mỗi phần hồn đều là một phần của Dư Tú, chỉ khi hợp nhất mới là Dư Tú thật sự.
"Xích Quỷ, đã không còn vấn đề." Tôi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-475-vay-ham.html.]
"Không còn vấn đề?" Hoa Huỳnh ngẩn người, hỏi: "Hai đạo sĩ kia lên núi giải quyết Xích Quỷ rồi? Yếu vậy sao?"
Phạm Kiệt cũng ngơ ngác.
"Không phải họ." Tôi đáp.
Phiêu Vũ Miên Miên
Hoa Huỳnh nhìn tôi chằm chằm, Phạm Kiệt lóe lên vẻ khó tin.
"Gia... chẳng lẽ là tay ngài?"
"Là tôi ra tay, nhưng cũng không hẳn." Tôi đột nhiên khó giải thích.
Với Hoa Huỳnh, tôi có thể không giấu diếm gì, nhưng với Phạm Kiệt, không thể nói quá nhiều.
Nếu để hắn biết trên núi có một đạo sĩ quỷ đã tan biến, tôi còn lấy đi pháp khí của hắn, chuyện này có thể trở thành mối họa lớn.
"Là..." Hoa Huỳnh như muốn nói, lại ngừng lại, im lặng.
"Bản thân Xích Quỷ bị phù trấn áp, có lẽ do lão đầu tử làm năm xưa, tấm phù bị suy yếu, nó sắp phá quan thoát ra, tôi đã bổ sung phù."
"Xung quanh quan tài Xích Quỷ còn mấy chục xác nữ, đều bị hút khô, không có dấu hiệu trở thành cương thi, có lẽ Xích Quỷ bị phong ấn cũng tiêu hao sát khí của những xác này để phá phù."
Tôi nói nửa thật nửa giả, thêm thắt một số chi tiết, đổ việc đạo sĩ quỷ làm cho lão Tần Đầu.
"Xèo... lão đầu tử?"
"Tiểu nhân biết ngay, gia gia không tầm thường... Sư trưởng của ngài từng tới đây? Vậy phong thủy bên ngoài...?" Phạm Kiệt nhìn tôi đờ đẫn.
Tôi không phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm.
Hoa Huỳnh cũng im lặng.
Thở nhẹ, tôi nói: "Đã vậy, Dư Tú sau khi hợp hồn, hai đạo sĩ kia không địch nổi, giờ lại hợp thêm một phần hồn nữa, bọn họ càng không thể đối phó, chúng ta chỉ cần ở đây, đảm bảo bọn họ tháo chạy, rồi rời đi là được."
Tôi nói kế hoạch tiếp theo.
Hoa Huỳnh gật đầu đồng ý.
Phạm Kiệt gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, tiểu nhân cũng nghĩ vậy, nhưng có lẽ chúng ta nên ra ngoài đợi trước, hai đạo sĩ kia chắc chắn không còn năng lực nữa."
"Phòng khi trong làng gặp họ, oan gia ngõ hẹp, phiền phức càng lớn."
Tôi liếc Phạm Kiệt, không nói gì.
"Ế... tiểu nhân chỉ góp ý." Phạm Kiệt xấu hổ nói.
"Cứ ở đây đợi, bọn họ xuống núi sẽ có động tĩnh mới." Tôi nói tiếp.
"Được." Hoa Huỳnh đáp.
"Gia gia nói gì cũng đúng..." Phạm Kiệt không biết nghĩ gì, mặt đắng chát.
Tôi đứng bên cửa, nhìn ra con đường làng ngoài cửa sổ.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Cứ như vậy, không lộ diện, chia tay hai đạo sĩ kia, họ cũng không đến mức truy sát chúng tôi.
Thế giới này rộng lớn, trừ khi họ có bệnh, rảnh rỗi không có việc gì làm.
Chỉ là, linh cảm có gì đó không ổn, sương mù ngoài sân dường như đặc quánh hơn.
Trong làn sương dày, lờ mờ những bóng người, ẩn hiện.
Chau mày, chuyện gì vậy?
Lẽ ra, tấm phù này khiến quỷ cảm thấy khó chịu, trước đó một Dư Tú đi ngang qua sân cũng không dừng lại.
Những con quỷ ngoài kia hẳn là dân làng từng hãm hại Dư Tú, bị g.i.ế.c chết.
Tại sao chúng lại vây quanh sân?