Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 486: Trừ tận gốc

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:31:07
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai gã trung niên kia, một dùng Hạ Đầu thuật, bản thân đã nửa người nửa quỷ, gã còn lại trực tiếp lấy cơ thể nuôi quỷ — Trấn Trạch Phù đối với họ có sức áp chế cực mạnh!

Gã thanh niên mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

— "Ta vô ý đắc tội Thiên Thọ đạo trường! Nhưng ngươi động vào đĩa của ta trước, giờ còn lấn tới!"

— "Ta liều với ngươi!"

Hắn biến sắc nhanh chóng, hai tay đập vào nhau, phát ra tiếng thét chói tai.

Rõ ràng, hai cánh tay hắn phủ đầy lông tơ màu xám xanh.

Giả chết?

Không... không đúng... người vẫn bình thường, chỉ có tay biến dị — một phần t.h.i t.h.ể hóa?

Màu xanh đó khiến tôi cảm thấy cực kỳ kiêng dè, tim đập thình thịch!

Đột nhiên, gã thanh niên lao thẳng về phía tôi!

Suy nghĩ lóe lên, tôi dừng chân, lạnh lùng nhìn hắn.

— "Quỷ Kham?" Giọng tôi bớt lạnh lùng, hơi dịu xuống.

Gã thanh niên ngừng xông tới, mặt lộ chút vui mừng.

Chỉ một hai giây im lặng, tay hắn từ đưa ra chụp biến thành chắp tay.

— "Lữ Hữu gặp đạo trưởng."

Hắn ta thay đổi nhanh như chớp, bề ngoài xốc nổi nhưng thực chất kiểm soát bản thân cực tốt. Cũng cho thấy Thiên Thọ đạo trường có ý nghĩa lớn với Quỷ Kham.

Tôi nhớ lại lần bị tám trưởng lão Thiên Thọ đạo trường vây công, họ muốn bắt Vô Đầu Nữ, may nhờ địa khí g.i.ế.c sạch, về sau Cửu trưởng lão cũng c.h.ế.t vì địa khí.

Họ cực kỳ thèm khát quỷ, quả nhiên có nguyên do — chính là "đạo sĩ dưỡng quỷ" mà gã trung niên nói lúc nãy.

Suy nghĩ trong chốc lát, tôi "ừ" một tiếng.

Lữ Hữu thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ đắng cay:

— "Không biết mấy tay chân phàm nhân của ta làm sao đắc tội đạo trưởng, khiến ngài phải nhổ tận gốc?"

Ánh mắt tôi hơi lạnh.

Lập tức, gã dùng Hạ Đầu thuật vội nói:

— "Thiếu gia không có ý chất vấn, xin đạo trưởng đừng hiểu lầm. Chúng ta chỉ tưởng gặp đối thủ cạnh tranh hoặc đạo sĩ phái khác."

— "Ngài có thể gỡ phù trên đầu trước không?" Gã có khối u n.g.ự.c đau đớn thốt lên, khuôn mặt phụ nữ trên n.g.ự.c đang bốc khói trắng, một con rết và rắn nhỏ bò loạn xạ.

Lữ Hữu cúi người thấp hơn, tỏ ra sợ hãi vì lời nói ban đầu.

— "Con nữ quỷ kia, t.h.i t.h.ể cùng sống dậy, là thi quỷ hiếm thấy. Ta định luyện hóa nó, nên tìm hiểu nguồn cơn oán hận. Mấy tay chân của ngươi ăn nói bất kính, c.h.ế.t là đáng." Tôi nói giọng bình thản.

— "Đúng... chúng nó đáng chết..."

— "Không biết Thiên Thọ đạo trường đến Quan Diêu thị có chỉ thị gì? Cần tiểu bối dẫn đường không? Hay chỉ cần mang mệnh lệnh về?" Lữ Hữu lại hỏi.

— "Mệnh lệnh?" Tôi ra vẻ suy nghĩ, vừa đi về phía Trấn Trạch Phù vừa nói:

— "Lát nữa các ngươi dẫn đường. Ở cái thị trấn này chán quá, tưởng bắt thêm quỷ, ai ngờ bị các ngươi phá hỏng tâm cảnh."

Chỗ tôi dừng chân, tiến thêm một bước là có thể gỡ phù.

Bên phải là eo sau Lữ Hữu — bất kể phái nào, eo sau đều là yếu huyệt, đánh trúng có thể c.h.ế.t ngay.

Tay lướt qua thắt lưng, mắt nhìn lên xà ngang, giả vờ dùng vật gì đó gỡ phù.

Ngay giây sau, một thanh đoản kiếm đồng xuất hiện trong tay, tôi vung mạnh về phía Lữ Hữu!

Ánh đồng lóe lên dưới trăng!

Máu tóe ra, tiếng thét kinh hoàng vang lên!

— "Thiếu gia!" Hai gã trung niên hoảng hốt gào lên, định lao tới cứu!

Tôi quay người, mặt không đổi sắc, tay kết ấn:

"Lôi Công Điện Mẫu, tốc giáng thần thông!

Tuỳ ta diệt quỷ, oanh oanh oanh oanh oanh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-486-tru-tan-goc.html.]

Ấn pháp đánh ra, tia điện giáng xuống hai người.

Ầm! Ầm!

Hai gã ngã xuống, người cháy sém, thoi thóp thở.

Xa xa, Hoa Huỳnh vội vàng chạy tới.

Lão Cung nhảy xuống đất, liên tục kêu "ối giời".

Hắn đến bên gã trung niên có khối u n.g.ự.c — khuôn mặt phụ nữ đã nát một nửa, đang tiếp tục tan rã.

— "Hỏng rồi... hỏng rồi... chẳng dùng được nữa..."

Phiêu Vũ Miên Miên

— "Gia gia, ta nói rồi không đánh phụ nữ mà..."

— "Lão Cung, đừng linh tinh." Hoa Huỳnh quở trách.

Lão Cung ngậm miệng, nhưng vẻ mặt như trách tôi phí của trời.

Người lão cũng bốc khói trắng — do Trấn Trạch Phù gây ra.

Chỉ là lão đang cố chịu đựng.

Một lát sau, lão biến mất, trở về ấm nước...

Gã thanh niên nửa người đẫm máu, nằm bất động, hai tay muốn giơ lên nhưng không thể. Lông xanh trên tay đang tan dần, nửa thanh đoản kiếm còn lại cắm ở eo lóe ánh đồng mờ.

— "Ngươi... ngươi điên rồi..."

— "Phụ... phụ thân ta... là Phó Lĩnh Thủ Quan Diêu... không... ngươi không phải người Thiên Thọ đạo trường..."

Ánh mắt hắn đã mờ dần, chỉ còn hơi tàn.

— "Khi tra tấn Lý Thông, ngươi có nghĩ mình sẽ trả giá?" Tôi lạnh lùng nói.

Lĩnh Thủ là lãnh đạo cốt cán của Quỷ Kham địa phương, Phó Lĩnh Thủ địa vị cực cao. Giết Lữ Hữu này đồng nghĩa với việc chuốc lấy đại họa.

Không giết?

Lý Thông c.h.ế.t oan uổng.

Tôi lại không phải người Thiên Thọ đạo trường, sớm muộn cũng bị phát hiện, càng không thể theo họ về Quỷ Kham Quan Diêu.

Hắn lợi dụng phàm nhân làm chuyện phi pháp, bóc lột tàn bạo, hại vô số nữ tử vô tội.

Bất kể phương diện nào, hắn cũng đáng chết.

— "Tha... tha cho ta... ngươi rời khỏi đây... ta sẽ không truy cứu..."

Lúc này, Hoa Huỳnh đã quỳ xuống, tay đẩy mạnh nửa thanh đoản kiếm còn lại vào người hắn!

Ánh mắt Lữ Hữu ngay lập tức tắt lịm.

Hai gã trung niên trên đất tuyệt vọng, hai đạo hồn phách chui ra, định chạy trốn!

Nhưng Trấn Trạch Phù khiến chúng nổ tung, tiêu tán!

— "Gỡ phù đi." Hoa Huỳnh nói quyết đoán.

Tôi nhảy lên, gỡ hai tấm Trấn Trạch Phù trên xà ngang.

Hai đám khí xám nhanh chóng tụ lại thành hồn, lại định bỏ chạy!

Hoa Huỳnh nhanh tay hơn, tay kết vô số ấn pháp, mặt nổi lên những sợi lông trắng, bóng đổ dài.

Từ bóng cô, vô số Thử Địa đen nhánh nhảy lên, xông vào hai hồn phách, xé xác nuốt chửng!

Tiếng kêu thảm thiết xé trời, nhưng mọi giãy giụa đều vô ích.

Chẳng mấy chốc, chúng bị ăn sạch.

Trong Thuật Thử, có môn "thực quỷ", trước đây Hoa Huỳnh từng dùng trên lão Cung.

Thực ra, dù cô không ra tay, tôi cũng sẽ g.i.ế.c Lữ Hữu.

— "Tên này tuyệt đối không thể tha. Bất kỳ thành viên Quỷ Kham nào đều tâm địa độc ác, có lẽ chúng ta đã bị hắn đánh dấu mà không biết."

Hoa Huỳnh nhìn tôi, nhẹ giọng giải thích hành động ban nãy.

Loading...