Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 491: Mối họa tiềm ẩn!

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:31:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Hoa Huỳnh có chút kỳ lạ.

Tôi cũng vậy, nhưng không biểu lộ ra mặt.

Lão Cung là lão Cung, Ngô Trọng Khoan là Ngô Trọng Khoan. Tuy nhiên, ký ức Ngô Trọng Khoan quá nhiều, khiến lão Cung có chút trùng lặp cũng bình thường.

Ít nhất hiện tại có lợi — thái độ Độ Ác Đạo Quán đã thay đổi, từ suýt đánh nhau trở thành Tạ Khiêm cung kính đứng bên.

— "Haizz... trí nhớ không tốt rồi... năm xưa ta làm gì nhỉ?"

Phiêu Vũ Miên Miên

— "Lúc nhớ lúc quên..."

Lão Cung tự nói một mình, bỗng như nhớ ra điều gì, nhổ một bãi nước bọt xuống chân Tạ Khiêm, giọng châm chọc:

— "Vong ân bội nghĩa!"

Tạ Khiêm mặt đầy đắng cay, nhìn lão Cung với ánh mắt xúc động.

— "Thế sự vô thường, Địa Như Thần Ngô Trọng Khoan tiên sinh, giờ lại thành dáng vẻ này."

Tạ Khiêm nhìn tôi và Hoa Huỳnh.

— "Hai vị đi cùng Ngô tiên sinh, tự nhiên không có vấn đề gì."

— "Chuyện lúc nãy, thật xin lỗi. Dạo trước có một đạo sĩ hành tẩu đến Quan Diêu thị, vào đạo quán chúng tôi xin tá túc. Đạo quán vốn hoan nghênh đạo hữu, không ngờ hắn có vấn đề, âm mưu cùng Quỷ Kham phá hoại phong thủy nơi đây."

— "Tuy phát hiện kịp thời, nhưng hắn đã bí mật bố trí nhiều thứ, khiến hơn 20 đạo hữu tử vong."

— "Vì thế, bần đạo mới có hành động lúc nãy, suýt nữa đắc tội hai vị."

Tạ Khiêm ngắn gọn giải thích lý do.

— "Thiên Thọ đạo quán?" Tôi trầm ngâm.

— "Đạo hữu cũng biết Thiên Thọ đạo quán?" Tạ Khiêm nhìn thẳng tôi.

— "Ừ, g.i.ế.c mấy tên. Nhưng tôi không phải Trương Dự, lúc nãy chỉ là giấu tên."

— "Hơn nữa, hai ngày trước bị Quỷ Kham nhầm là người Thiên Thọ đạo quán. Tên đó g.i.ế.c bạn tôi — một người bình thường, lại làm nhiều việc ác, nên tôi g.i.ế.c hắn. Sợ rắc rối nên mới giả danh."

Tôi nói thẳng, không giấu giếm.

Tạ Khiêm tỏ vẻ hiểu ra.

Các đạo sĩ bên ngoài cũng ánh lên vẻ đồng cảm.

— "Đập nước vẫn ổn chứ?" Lão Cung đột nhiên hỏi.

Tạ Khiêm hơi vui, gật đầu:

— "Bình yên vô sự."

— "Ta, đi xem." Lão Cung nói xong, đầu nhảy lò cò ra khỏi đại điện.

Tạ Khiêm định đi theo.

Lão Cung dừng ở ngưỡng cửa, liếc nhìn hắn, mặt hơi lạnh.

— "Hoa Huỳnh, em đi theo, vật ký thân không thể xa quá." Tôi lên tiếng.

Hoa Huỳnh theo lão Cung.

Tạ Khiêm nhìn tôi, lại nhìn đầu lão Cung, trầm tư đầy nghi hoặc.

Khi hai người khuất bóng, Tạ Khiêm giải tán đám đạo sĩ bên ngoài, dặn dò kỹ không được tiết lộ chuyện Ngô tiên sinh xuất hiện.

Đại điện chỉ còn tôi và Tạ Khiêm.

— "Lão..."

— "Ngô tiên sinh năm xưa làm gì?" Tôi hỏi điều thắc mắc.

Tạ Khiêm nhìn tượng Ngô Trọng Khoan, ánh mắt đầy hoài niệm và thành kính.

— "Hồ nước trước đạo quán hình thành mấy chục năm trước."

Tạ Khiêm mở đầu câu chuyện.

Hóa ra, nơi chúng tôi đứng tưởng là lưng chừng núi, kỳ thực phía sau là một khe núi lớn — nơi hai con sông gặp nhau.

Khe núi có một tường thành tự nhiên, tạo thành thác nước khổng lồ, đổ xuống hạ lưu Quan Diêu.

Nhiều năm trước, tường thành này suýt sụp đổ, nếu vỡ sẽ nhấn chìm cả Quan Diêu, gây lụt lội kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-491-moi-hoa-tiem-an.html.]

Địa Như Thần Ngô Trọng Khoan cùng vợ du lịch đến đây.

Ông dùng phong thủy, chỉ huy đạo sĩ đào núi ở các vị trí then chốt, khiến hai khối núi lớn đổ xuống, chặn đứng nguy cơ vỡ đập.

Dòng sông suýt gây thảm họa được kiềm chế, thậm chí tạo thành cảnh quan trăm thác đổ.

Sau đó, Ngô Trọng Khoan bố trí phong thủy ổn định đập nước.

Không chỉ cứu Độ Ác Đạo Quán ngàn năm sơn môn, mà còn cứu vô số người dân thoát kiếp nạn.

Từ đó, đạo quán dựng tượng Ngô Trọng Khoan, thờ phụng hương khói.

Lời Tạ Khiêm không hoa mỹ, không sinh động như lão Cung thường nói.

Nhưng chính sự giản dị đó khiến tôi chấn động.

Ngô Trọng Khoan từng làm nhiều việc như vậy sao?

Lòng tôi trầm lắng.

Ấn tượng về Ngô Trọng Khoan trước giờ chỉ là kẻ muốn chiếm đoạt lão Cung, là đối thủ.

Nhưng nghĩ lại, ở Kỳ Gia thôn, ông ta để lại Báo Ứng Quỷ phong tỏa làng, không để hung ngục lộ diện.

Thiện ác con người, không thể đánh giá qua một việc.

— "Xem ra đạo hữu không biết nhiều về Ngô tiên sinh. Thực ra bần đạo cũng biết ít, nhưng chắc chắn ông ấy làm không chỉ việc này. Đạo hữu theo tôi."

Tạ Khiêm dẫn tôi đi vòng sau tượng Tam Thanh.

Tôi im lặng theo sau.

Đến một tấm rèm, phía sau là cửa đá.

Tạ Khiêm mở cửa, lối đi hẹp khoảng một mét, dẫn vào một thạch thất.

Hắn bật đèn lên.

— "Độ Ác Đạo Quán dựa núi mà xây, pháp khí trong Tàng Vật Các này, đạo hữu tùy ý lấy."

Tạ Khiêm vung tay, mời tôi xem.

Đồng tử tôi co rút — tường đá đục lỗ treo đủ loại kiếm gỗ đào, kiếm đồng, gương bát quái, thậm chí cả pháp khí tôi không nhận ra.

Hai tủ giữa phòng cũng chất đầy đồ vật, khi thấy mấy cái mõ gỗ, tôi ngơ ngác.

Tạ Khiêm nhận ra, cười giải thích:

— "Vốn cũng là vật phẩm giáo phái chúng tôi. Đạo hữu còn trẻ, ít đọc điển tịch cũng bình thường. Đạo hữu giỏi phù, hay..."

Hắn đang định giới thiệu pháp khí, thì một tiếng vang trầm đục vang lên.

Âm thanh phát ra từ thạch thất, từ phía trên đầu!

Tạ Khiêm biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi cũng nhìn theo.

Trên cao treo một chuông đồng đường kính một mét, đang rung nhẹ.

Theo tiếng chuông, một cảnh tượng quái dị xuất hiện.

Trên người tôi tỏa ra làn khí xám, nhanh chóng kết thành khuôn mặt đàn ông đầy hận thù, gào thét vào mặt tôi!

Mặt tôi đổi sắc — đó là Lữ Hữu!

Nhưng sao có thể?

Hồn Lữ Hữu đã bị Thử Địa ăn rồi?

Không, không phải... tôi nhanh chóng nhận ra, đây không phải hồn, mà là một tàn niệm tử khí!

— "Giết thân ta! Nuốt hồn ta! Khiến ta vạn kiếp bất phục!"

— "Chết! Ngươi phải chết! Ta muốn ngươi chết!" Khuôn mặt tử khí gào thét.

Tiếng chuông bỗng vang dội!

Khuôn mặt rung chuyển, tan thành từng sợi khói...

Tạ Khiêm mặt mày tái mét, trán đầm đìa mồ hôi.

— "Tên Quỷ Kham ngươi giết... lai lịch thế nào?"

Loading...