Xuất Dương Thần - Chương 508: Đỉnh Núi Không Đạo Quán
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:31:59
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng Dương Quỷ Kim đang chăm chú - chỉ thấy một rặng tre xanh rì, không có gì khác thường.
Lão Cung ngừng ngân nga, khẽ "hử" một tiếng, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ.
"Qua đó xem thử?" Hoa Huỳnh thận trọng đề xuất.
"Bên đó có gì?" Tôi không vội đồng ý, quay hỏi Lão Cung.
Lên núi tìm lăng mộ, bất cứ dấu hiệu lạ nào cũng phải cảnh giác tối đa.
Chúng tôi chỉ có hai người, cộng thêm Dương Quỷ Kim - hắn đầu óc không minh mẫn, chỉ tính là nửa người, không thể chịu thêm bất kỳ tổn thất nào.
Danh hiệu "Huyền Xỉ Kim Tướng Địa Như Thần" của Ngô Trọng Khoan, dù bị Lão Cung chiếm dụng, vẫn còn chút bản lĩnh.
"Có gì đâu, không có gì hết. Nhưng mà nếu nói có, thì cũng có thể có. Lưng chừng núi, long huyệt cuộn, chỗ tốt để đào bới." Lão Cung vẹo cổ giải thích.
Lời nói như đánh đố, nhưng Dương Quỷ Kim đã lảo đảo tiến về phía trước.
Suy nghĩ một chút, thấy Lão Cung không nhắc đến nguy hiểm, tôi không ngăn cản, cùng Hoa Huỳnh theo sau Dương Quỷ Kim.
Qua khỏi rặng tre là một bãi cỏ xanh mướt, đi thêm một đoạn thì thấy một cái hố sâu.
Miệng hố phủ đầy cỏ xanh, bên trong tối om, không nhìn rõ.
"Hang đào?" Hoa Huỳnh tự hỏi.
"Không thông." Lão Cung chép miệng.
Dương Quỷ Kim không còn vừa khóc vừa cười, chỉ giữ vẻ mặt đau khổ, tay liên tục lau nước mắt.
"Có thể thăm dò bên trong, sao lại không thông?" Tôi trầm ngâm.
Hoa Huỳnh bấm quyết, hai con Thử Địa đen nhánh từ bóng nàng chui ra, tiến vào hang.
Không lâu sau, chúng quay lại, nhập vào bóng Hoa Huỳnh.
"Một tấm đá chắn ngang... có dấu đục đẽo, nhưng không mở được, còn rất nhiều vết máu, đã lâu rồi." Hoa Huỳnh mặt nặng trĩu.
Vết m.á.u nghĩa là có người bị thương.
Phản ứng của Dương Quỷ Kim có lẽ do năm xưa có người c.h.ế.t ở đây, thậm chí là người thân của hắn?
Đúng vậy, hạ cửu lưu trong Hoàng Ty hẳn đều quen biết nhau, cùng hành động thì quan hệ không tệ.
Nơi này là chỗ bố mẹ tôi từng đi qua, họ coi như đã thăm dò, đường này không thông.
Đúng lúc đó, Dương Quỷ Kim đột nhiên ngừng khóc, đờ đẫn nhìn thẳng, bất động.
"Quay lại chỗ cũ nghỉ ngơi đi." Tôi chuyển đề tài.
Lão Cung không nói có thể vào đây, thêm chuyện năm xưa, không cần ở gần nơi này quá lâu.
Trên đường quay lại, Dương Quỷ Kim như cái máy đi theo, như chưa từng có chuyện gì.
Tìm chỗ bằng phẳng nghỉ ngơi, ăn uống chút đồ.
Dương Quỷ Kim hơi phiền, không tự ăn được, tôi và Hoa Huỳnh đút cho, hắn cứ ngoẹo đầu tránh.
Lão Cung nhập vào hắn, nhai nuốt đại một đống đồ ăn rồi mới thoát ra.
Sau đó, Dương Quỷ Kim cứ ợ liên tục, miệng lẩm bẩm: "No..."
Nghỉ khoảng hai tiếng, chúng tôi tiếp tục leo núi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mặt Hoa Huỳnh đột nhiên biến sắc, hai tay nhanh chóng bấm quyết, từ bóng nàng liên tục chui ra hơn chục bóng đen.
Nàng đứng im không nhúc nhích.
Vài phút sau, Hoa Huỳnh gật đầu với tôi, rồi nhanh chóng tiến về phía rừng rậm bên cạnh.
Tôi dắt Dương Quỷ Kim theo.
Chẳng mấy chốc, phía sau một gốc cây cổ thụ, hiện ra một bóng người.
Quần áo người đó rách tả tơi thành từng mảnh, toàn thân phủ đầy lông đen, mấy con Thử Địa đang bám trên người, như đang gặm nhấm thứ gì đó.
Đó là một người đàn ông gầy gò, hốc hác, mắt đen kịt.
Từ manh áo còn sót, có thể đoán là Quỷ Bà Tử, đã c.h.ế.t nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-508-dinh-nui-khong-dao-quan.html.]
Hắn không có ý thức, như xác c.h.ế.t còn sót chút linh niệm, dần thành xác sống.
Nhìn thấy hắn, Dương Quỷ Kim lại thẫn thờ, nhưng không nói gì.
Tôi trầm mặc một lát, lấy ra một tấm Khao Quỷ Phù, phong ấn thi thể.
Sau đó tôi bảo Hoa Huỳnh dùng Thử Địa đào hố bên cạnh, chôn cất người này.
Lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
Người này năm xưa cùng cha tôi hành động, hồn phách không biết đi đâu, t.h.i t.h.ể phơi nắng dầm mưa thành ra thế này.
Nếu gặp phải loại như Phạm Kiệt, sẽ bị luyện thành công cụ.
Còn gặp đạo sĩ như Liễu Tự Dụ, có lẽ xương cốt không còn.
Theo quan niệm cửu lưu, người c.h.ế.t đèn tắt, nhập thổ vi an, trấn áp sát khí, chôn sâu dưới đất mới yên nghỉ.
Tiếp tục leo núi, tôi chú ý từng cử chỉ của Dương Quỷ Kim.
Nhưng hắn không có biểu hiện gì khác thường.
Ngọn núi quá lớn, chúng tôi đi gần sáng mới tới đỉnh.
Khi hoàn toàn lên tới đỉnh, ráng hồng đã xé tan màn đêm.
Nhưng nhìn quanh, đâu có đạo quán nào?
Đỉnh núi trống trải, đất vàng nén chặt, không một ngọn cỏ.
Hoa Huỳnh nhíu mày, mắt đầy nghi hoặc.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tôi cũng thấy không ổn.
Hoặc Lão Chử nói sai, hoặc Dương Quỷ Kim nói nhảm truyền tin không chính xác.
Lúc này không thể nhờ Thử Địa, Lão Cung phải đợi giờ ngọ mới xuất hiện được.
Dương Quỷ Kim vẫn thờ ơ đứng cạnh, không phản ứng gì.
"Nghỉ đi, đợi trưa xem sao." Tôi nói với Hoa Huỳnh.
Nàng lau mồ hôi trán, gật đầu.
Tìm chỗ ngồi ăn uống, leo núi cả đêm cộng với một ngày mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến. Dương Quỷ Kim không ăn gì, xoa bụng nói no, đầu gật gù rồi ngủ ngay tại chỗ.
Tôi và Hoa Huỳnh ăn xong, dựa vào tảng đá lớn trên đỉnh núi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoa Huỳnh ngủ, tôi vận khí phục hồi sức lực.
Dù ngủ giúp hồi phục tốt hơn, nhưng nơi này không có người canh gác không an toàn, tạm ngồi thiền cũng được.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, khi nghe thấy tiếng động nhỏ, tôi mở mắt.
Bên cạnh Hoa Huỳnh và tôi trống trơn, Dương Quỷ Kim không biết lúc nào đã biến mất...
Xa xa, giữa đỉnh núi, Dương Quỷ Kim bước đi loạng choạng.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống đất vàng, phản quang lóa mắt.
Tôi định đứng dậy đi tới, thì biến cố xảy ra...
Dương Quỷ Kim, đột nhiên biến mất không dấu vết!
Ánh sáng quá gắt, nhìn lâu thấy hoa mắt, tôi nhắm mắt lắc đầu, mở ra vẫn không thấy Dương Quỷ Kim đâu...
Tim chùng xuống, tôi vội vàng bước về phía đó!
Chẳng mấy chốc, tôi tới nơi Dương Quỷ Kim biến mất.
Nhìn xuống đất, chỉ toàn đất vàng nén chặt, nào có lối vào nào?
Điều này càng khiến tôi hoang mang, cảm giác rờn rợn lan tỏa.
Giữa ban ngày, một người sống biến mất?
Đây không phải hang mèo chùa Cao Điền, đúng là biến mất trước mắt!