Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 533: Đạo sĩ liệu có chân tâm?

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:35:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Ngọc đột nhiên giơ tay lên, ấn mạnh vào n.g.ự.c mình. Gương mặt cô ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rõ ràng đây không phải hành động tự chủ. Chính là Lão Cung đang giở trò bất lương!

"Lão Cung!" Tôi quát lên một tiếng.

Dù thế nào, hành động này của Lão Cung cũng quá đỗi thô tục, không thể chấp nhận được. Người xưa nói "kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục", huống chi Lương Ngọc vẫn là một người phụ nữ...

"Ấy... tay vốn dĩ hư... tay hư đấy mà..."

"Không nên... thật không nên..." Gương mặt Lương Ngọc hiện rõ vẻ hối hận.

Lão Cung nhận lỗi nhanh chóng đến mức ngoài dự đoán của tôi. Nhưng ngay giây phút sau, đầu hắn từ trên người Lương Ngọc lộ ra, rơi xuống đất. Khuôn mặt hắn nhăn nhó như đang khóc.

Lương Ngọc vừa kịp định thần, nhưng khoảnh khắc bị Lão Cung ám đã khiến cô ta mất đi cơ hội phản kháng. Tôi nhanh chóng áp sát, giơ cây đồng trụ lên, đập mạnh vào vai cô ta.

Tôi không dùng toàn lực. Chỉ với sức nặng vốn có của đồng trụ, Lương Ngọc đã bật lên tiếng rên, thân hình vốn đã mảnh mai càng thêm xiêu vẹo. Hai con lửng bên cạnh cô ta gầm gừ, sẵn sàng lao tới.

Lương Ngọc run giọng ra lệnh: "Dừng... dừng lại!"

Hai con lửng ngừng ngay, nhưng vẫn nhe răng đe dọa. Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào Lương Ngọc.

"Hoa Huỳnh đâu?" Giọng tôi băng giá, tràn đầy sát khí.

Lão Cung vẫn giữ vẻ mặt khổ sở: "Không có... thật sự không có... dám bắt tiểu thư, muốn c.h.ế.t rồi hả?"

"Ngươi...!" Lương Ngọc run lên vì phẫn nộ, gương mặt đỏ ửng, mắt ngân ngấn lệ, như muốn nuốt sống Lão Cung.

Tôi hơi nới lỏng tay. Sức nặng của đồng trụ đã đủ khiến Lương Ngọc chịu không nổi.

"Ngươi g.i.ế.c được Lê Khôn... ngươi dùng thủ đoạn tà đạo gì..." Lương Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt căm hận chằm chằm vào tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lê Khôn? Đó là tên lũ yêu quái mà Lương Ngọc điều khiển?

Mặt tôi không chút biểu cảm, bỏ qua câu hỏi của cô ta, tiếp tục chất vấn về Hoa Huỳnh. Nếu không chịu nói, tôi sẽ không chỉ g.i.ế.c Lê Khôn mà còn kết liễu luôn cả cô ta.

Lão Cung nhảy lên vai tôi, nháy mắt lia lịa, the thé hét: "Không chịu khai báo, ngươi chắc chắn phải chết!"

Lương Ngọc run lên, như muốn lao tới. Không, cô ta định tấn công Lão Cung.

Tôi lập tức dùng lực, đồng trụ đè nặng lên người Lương Ngọc khiến cô ta ngã vật xuống đất. Con lửng màu đỏ bị thương từ trước gào thét, như muốn ngăn cản tôi. Con lửng già kia bất ngờ chạy về phía cầu thang lầu hai. Tôi nhận ra ánh mắt hoảng hốt của Lương Ngọc.

"Canh chừng cô ta, Lão Cung." Tôi ra lệnh rồi rút đồng trụ lên, nhanh chóng đuổi theo.

Ngôi nhà tuy hai tầng nhưng diện tích nhỏ hẹp. Tầng hai chỉ có một hành lang giữa, hai bên là hai phòng. Cửa phòng phía ngoài mở toang, con lửng già đã chui vào trong.

Tôi đuổi theo, ngay lập tức nhìn thấy Hoa Huỳnh.

Trái tim đang thắt lại của tôi lập tức dịu xuống.

Hoa Huỳnh nằm trên giường, như đang ngủ say. Da dẻ hồng hào, không hề bị thương, có lẽ chỉ bị làm cho bất tỉnh. Con lửng già nhảy lên gối, dùng đuôi quệt nhẹ lên mặt nàng.

Hoa Huỳnh chớp mắt, từ từ tỉnh dậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Hiển Thần!" Hoa Huỳnh nhận ra tôi, mắt tràn đầy hoảng hốt. "Cẩn thận Lương..." Nàng chưa kịp nói hết đã nhận ra tình hình khác thường.

Con lửng già nhanh chóng nhảy khỏi giường, chạy xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-duong-than/chuong-533-dao-si-lieu-co-chan-tam.html.]

"Sao anh..." Hoa Huỳnh vô cùng bối rối.

"Anh không sao, Lương Ngọc đã bị khống chế." Tôi thở dài.

Chưa kịp đỡ Hoa Huỳnh dậy, nàng đã tự ngồi dậy, nhanh chóng bước xuống giường. Nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt dừng lại ở thái dương, thoáng hiện nét lo âu.

"Cô ta đâu?" Giọng Hoa Huỳnh lạnh băng, pha lẫn phẫn nộ.

Chúng tôi cùng nhau xuống lầu. Lương Ngọc đã đứng dậy, mắt không rời Lão Cung, nhưng không dám chạy trốn. Con lửng đỏ bất lực trước Lão Cung, trong khi hắn có thể tùy ý ám vào người Lương Ngọc. Hiện tại, Lão Cung đứng dưới đất, không ám vào ai, chỉ liên tục bĩu môi, đánh giá Lương Ngọc khiến cô ta luống cuống, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Hoa Huỳnh kinh ngạc khi nhìn thấy xác lũ lửng đỏ quanh phòng khách. Sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào Lương Ngọc, tiến lại gần.

Lương Ngọc căng thẳng, hơi né tránh nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Huỳnh.

"Đây không phải trò đùa." Hoa Huỳnh nói từng chữ, giọng điệu vô cùng thất vọng, lạnh lùng đến rợn người. "Ngươi... muốn g.i.ế.c ta?" Lương Ngọc run rẩy hỏi, nhìn Hoa Huỳnh như không thể tin nổi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ánh mắt cô ta liếc sang tôi, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, có lẽ tôi đã bị xuyên thủng nghìn lần.

"Hắn là đạo sĩ!"

"Ngươi quên chị gái ngươi kết cục thế nào rồi sao?"

"Đạo sĩ, làm sao có thể có chân tâm?!"

Lời nói sắc bén của Lương Ngọc vang lên, gương mặt cô ta như đang nhìn một kẻ điên.

Đồng tử tôi hơi co lại.

Từ thần thái của Lương Ngọc, không thấy ác ý với Hoa Huỳnh, chỉ thấy lo lắng. Dù giọng điệu khó nghe, nhưng lại ẩn chứa sự khẩn thiết, như thể Hoa Huỳnh không chịu nghe lời khuyên khiến cô ta vô cùng đau khổ.

"Đạo sĩ sao không có chân tâm? Đồ đàn bà trống rỗng... ta..." Lão Cung nhe răng.

"Lão Cung!" Hoa Huỳnh quát lên, trừng mắt với hắn.

"Ờ..." Lão Cung ngớ người, nhưng nhanh chóng lại tỏ vẻ ngẫm nghĩ.

Chân mày tôi nhíu lại. Tưởng rằng Lương Ngọc có vấn đề, nhưng hóa ra vấn đề của cô ta lại nhắm vào tôi? Đạo sĩ không có chân tâm... Chính là Tôn Trác đã g.i.ế.c Hóa Huỳnh... Có lẽ, Lương Ngọc biết rõ số mệnh của Hoa Huỳnh.

Thiên Ất Dương Quý, mệnh cách bổ dưỡng dương thần.

Lương Ngọc vẫn nhìn tôi đầy hận thù, như thể tôi đã cướp đi thứ quý giá nhất của cô ta, khiến cô ta muốn g.i.ế.c tôi bằng được.

Ánh mắt Hoa Huỳnh nhìn Lương Ngọc từ lạnh lùng trở nên phức tạp.

"Nhiều thứ ngươi không hiểu. Đạo sĩ Giang Hoàng không tốt, đạo sĩ Cấn Dương không tốt, nhưng không có nghĩa Hiển Thần cũng vậy."

"Hiển Thần vì ta, bao lần xông pha hiểm nguy. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua sống chết."

"Ngươi không hiểu Hiển Thần, sao có thể khẳng định hắn không có chân tâm? Sao dám thả Lê Khôn ra hại hắn?!"

Giọng Hoa Huỳnh từ phức tạp chuyển thành thất vọng, rồi trở nên lạnh lùng vô cảm. Thần thái của nàng như đang nhìn một người xa lạ.

"Ngươi đi đi. Chuyện hôm nay, tạm thời bỏ qua. Đây là lần đầu, cũng là lần cuối."

Hoa Huỳnh chỉ ra cửa. Lương Ngọc siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào thịt. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, bất ngờ khóc nấc lên, rồi chạy vội ra khỏi nhà.

Loading...