Xuất Giá Giải Nguy - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:32:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông bảo bây giờ trong nhà đều rất tốt, nàng không cần lo lắng, cứ cố gắng ở bên nữ tế là được.
Tiểu Kiều đọc lại thư của phụ thân mấy lần.
Viết nhiều thì không tiện, mặc dù trong thư phụ thân không nói rõ, nhưng ông có nhắc tới chuyện đệ đệ đang bận rộn luyện binh, có thể thấy được, ở bên chỗ phụ thân vẫn chưa bỏ qua chuyện nâng cao sức mạnh của bản thân.
Lúc trước, mục đích đầu tiên mà nàng khuyên phụ thân là để tránh xử đường yến tước[3], ngày sau lâm phải đại họa ngập đầu mà không biết.
[3] Xử đường yến tước: ý chỉ cuộc sống yên ổn mà mất đi cảnh giác.
Mặc dù bây giờ Ngụy Thiệu đã bảo đảm như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Kiều vẫn chưa hết đề phòng, tuy nhiên so với trước đã thoải mái hơn nhiều.
Nàng vẫn thấy Duyện Châu phải tự mình vững mạnh.
Trong thời loạn lạc như thế này, chỉ có binh cường mã tráng, nếu có bị tập kích, cho dù người ta tới đây vì lí do gì đi chăng nữa, mình cũng có thể xoay chuyển được.
Thay vì mỗi lần đều xin người tới giúp.
Đọc được một câu có lẽ là vô tình mà phụ thân nhắc tới, Tiểu Kiều càng thấy an lòng hơn.
Nàng ngủ một giấc đến trưa, khi tỉnh dậy cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều, Tiểu Kiều đứng dậy trả lời thư cho người.
Sau khi viết xong hồi âm, bởi vì bây giờ đã sắp tới mùa đông, ban ngày dần ngắn, mới tới giờ Dậu ngoài trời đã tối đen, Xuân Nương cầm đèn đi vào phòng.
Chung bà bà chỉ huy hai v.ú già bưng bàn ăn vào trong, bày biện lên trên sạp rồi mỉm cười gọi Tiểu Kiều dùng bữa.
Nàng hỏi Ngụy Thiệu đâu.
Sở dĩ Tiểu Kiều hỏi là vì mấy ngày gần đây dù có bận thế nào, nhưng đến giờ này hắn đều về nhà cả.
Từ khi nàng mang thai, mỗi ngày phải ăn sáu bảy bữa, ăn tối sớm quá nuốt không trôi, vì vậy dạo gần đây nàng vẫn chờ hắn về nhà rồi cùng nhau dùng bữa.
Hôm nay còn chưa thấy hắn đâu.
TBC
Chung bà bà nói: “Vừa rồi Nam quân sai người về báo, có việc bận nên ngài ấy về muộn, mời Nữ quân cứ dùng cơm trước đã, không cần chờ ngài ấy”.
Ngụy Thiệu cố ý sai người về báo chắc là có việc gấp.
Tiểu Kiều không chờ đợi thêm bữa, bắt đầu ăn cơm. Sợ lại nôn ra nên sau khi dùng xong nàng đi lại trong phòng cho tiêu cơm, sau đó lại bị Xuân Nương thúc giục nhanh nằm xuống.
Ngụy Thiệu mãi chưa về.
Sau khi Tiểu Kiều mang thai, ngoài nôn nghén ra, cơ thể của nàng cũng hay mệt rã rời.
Tháng ngày trôi qua cứ ngơ ngơ ngác ngác. Nàng nằm trên giường vừa ngủ mơ màng chờ Ngụy Thiệu, không ngờ cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, bên tai yên ắng không biết đã giờ nào.
Không cần mở mắt ra, Tiểu Kiều cũng có thể cảm nhận được cơ thể hừng hực ngay bên cạnh, nàng biết Ngụy Thiệu ở trên giường.
Thấy hắn vuốt ve gò má mình, Tiểu Kiều lim dim nhẹ nhàng ừm một tiếng, từ từ xoay người lại như một con mèo nhỏ, đưa tay ra ôm lấy vai của hắn, nằm úp sấp lên lồng n.g.ự.c Ngụy Thiệu giống như thể không xương, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như lúc trước, ứ ớ hỏi: “Phu quân về nhà khi nào thế?”
“Ta mới về thôi”.
Nàng nghe hắn nói.
Tiểu Kiều hơi mở mắt ra, chống tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ nước bên trong phòng, không ngờ đã quá giờ Mùi nửa đêm.
Nàng quay sang chỗ Ngụy Thiệu: “Muộn vậy rồi sao phu quân chưa ngủ?”
Ngụy Thiệu không đáp, chỉ nhìn nàng chăm chú.
Tiểu Kiều mới ngủ một giấc dậy, đôi gò má ửng hồng. Nàng hồn nhiên không biết thần thái khi đó như ôn hương diễm ngọc, quyến rũ mê người đến ra sao.
Hơn nữa tối hôm nay, Ngụy Thiệu lại thấy cả người như nhiệt huyết sôi trào.
Cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn tựa ngọc kề hương, hắn ôm nàng đặt xuống gối, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên phần bụng vừa mới lộ, cười nói: “Bé con hôm nay có quấy nàng lắm không?”
Tiểu Kiều ngửa mặt, lắc đầu nói: “Hôm nay thiếp toàn ngủ thôi, đỡ hơn nhiều rồi”.
Nàng và Ngụy Thiệu bốn mắt nhìn nhau: “Có chuyện gì phải không? Sao phu quân lại về muộn thế này?”
Hơn nữa, nàng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình không giống như bình thường.
“Man Man, có lẽ có một khoảng thời gian ta không thể ở bên nàng và con được”. Ngụy Thiệu nhìn nàng chăm chú rồi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-139.html.]
Tiểu Kiều ngẩn ra. Theo bản năng nàng định hỏi tại sao, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã vội vàng sửa lại.
“Phải đánh trận nữa sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Hạnh Tốn soán vị xưng đế. Hắn tập kích binh mã khoảng chừng năm trăm ngàn, chuẩn bị tiến tới phía Bắc Hoàng Hà, đánh ta”.
Lúc Ngụy Thiệu nói vậy, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt hắn, Tiểu Kiều có thể cảm giác được có ánh sáng hưng phấn lóe lên như dã thú ngửi thấy mùi m.á.u tanh.
Tiểu Kiều ngây người.
Nàng biết rồi Ngụy Thiệu và Hạnh Tốn sẽ có một trận quyết chiến.
Sau một hồi mây mù vần vũ, quát tháo rầm trời, đại cục thiên hạ sẽ được quyết định.
Người thắng cuộc sẽ chiếm được thế cục của thiên hạ, khí thế như chẻ tre, không ai ngăn cản được.
Nếu giống như giấc mơ của nàng về kiếp trước.
Nàng cũng biết kết quả cuộc đấu đó thế nào.
Nhưng điều khác với giấc mộng kiếp trước của nàng là, Hạnh Tốn xưng đế ở Lạc Dương và mở màn cho trận đại chiến tranh cướp thiên hạ với Ngụy Thiệu lại sớm đến thế này.
Nàng càng không ngờ chuyện đó lại thình lình xảy đến trước mấy năm.
…
Tín Đô trở thành nơi để Ngụy Thiệu chỉ huy chiến sự chuẩn bị nghênh đón cho trận chiến lâm thời.
Không khí bao phủ tòa thành cũng bỗng chốc khẩn trương.
Vài ngày sau, rốt cuộc dân chúng cũng chú ý đến nhóm binh sĩ mặc áo giáp chỉnh tề từ bốn phương ồ ạt không dứt tới nơi này, vẻ mặt nghiêm túc của nhóm các tướng quân.
Họ bắt đầu thấp thỏm bàn tán, một cuộc chiến mới sắp xảy ra thì phải.
Dân chúng phỏng đoán cũng không sai.
Lý Điển, Lý Sùng, Trương Kiệm, Ngụy Lương…
Trong mấy ngày đó, các tướng quân thân kinh bách chiến dưới trướng của Ngụy Thiệu đều biết được tin tức, sau khi chuẩn bị công tác phòng thủ ở hậu phương, họ từ U Châu, Tịnh Châu lục tục hỏa tốc về Tín Đô.
Đại quân chuẩn bị để xuôi nam, hỏa lực tập trung vào phía Bắc Hoàng Hà.
Từ bốn phía cửa thành của Tín Đô, từ sớm đến tối, cho dù là đêm hôm khuya khoắt, thỉnh thoảng lại có khoái mã phóng như tia chớp rong ruổi ra vào, đưa tin cấp báo.
Trong đại sảnh nghị sự ở tiền đường Tín cung, đèn đuốc thắp sáng suốt cả đêm, thậm chí là thâu đêm suốt sáng.
Ngụy Thiệu và mưu sĩ của hắn, các tướng quân, quan môn quân nhu và lương thảo đều ở đó bàn bạc đối sách, thương thảo sách lược.
Họ đã có chuẩn bị từ trước cho trận đại chiến lần này.
Vì thế mặc dù không khí khá căng thẳng, nhưng tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Chỉ có điều Ngụy Thiệu lại trở nên bận rộn lạ thường.
Ban ngày Tiểu Kiều không thể nhìn thấy hắn.
Buổi tối hắn hay về rất muộn.
Có khi chỉ mới tảng sáng, hắn mới ngủ một chốc rồi lại bị một tin tức nào đó từ tiền tuyến Hoàng Hà gọi hắn đi.
Nửa tháng sau, vào một ngày cuối tháng mười, cuối cùng Ngụy Thiệu cũng nghĩ ra cách ứng chiến.
Với quy mô của bản doanh đại chiến ở Lê Dương Bắc Hoàng Hà, xây hàng rào quanh trại, hai vùng Cao Đường, Phạm Tân sẽ có thế đối nhau, bên ngoài Hoàng Trì về phía Tây Nam hai trăm dặm sẽ đặt kho lương thảo, dựng phòng tuyến trận địa sẵn sàng đón địch, đánh lén vào đại quân Hạnh Tốn ở Bắc ngạn Hoàng Hà, quyết một trận đại chiến.
Sau ba ngày, hắn chuẩn bị rời khỏi Tín Đô, dẫn đại quân đi về hướng Lê Dương.
Cũng trong ngày đó, Tiểu Kiều nhận được một phong thư của Từ phu nhân.
Trong thư bà viết rất đơn giản, chỉ duy nhất một câu.
Bà nói, thay mặt Tổ mẫu tiễn Thiệu Nhi xuất binh.