Mặt của hắn nhích gần, hít một hơi thật sâu mùi thơm trên tóc nàng, sóng mũi lướt qua vành tai mềm mại như ngọc bạch, dịu dàng hỏi.
Tiểu Kiều đưa mắt nhìn hắn.
Lưu Diễm đột nhiên xuất hiện càng khiến tình hình Từ Châu thêm rối loạn.
Nếu Dương Tín quy phục Ngụy Thiệu, Tiểu Kiều không tin Ngụy Thiệu không biết chuyện lần này.
Nhưng ở trước mặt nàng hắn vẫn không nhắc tới một lời, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Kiều tựa vào lòng của hắn.
“Phu quân có nhớ Lang Gia công tử Lưu Diễm không?” Nàng bất ngờ hỏi.
Vành tai và tóc mai của hai người chạm khẽ, bàn tay Ngụy Thiệu cũng đi lên len vào vạt áo của nàng, ngón tay lướt qua áo lót.
Nghe vậy hắn mới hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục đẩy mấy lớp vải vóc mỏng tanh trên người nàng, lòng bàn tay chai sạn dán lên đôi quả đào non mềm vì mang thai mà trở nên đầy đặn.
“Nhắc tới hắn làm gì?”
Ngụy Thiệu nhẹ nhàng xoa, cảm nhận sự mềm mại của chúng ở trong tay của mình.
Giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ.
Tiểu Kiều kéo cái tay trong vạt áo mình ra, ngồi dậy khỏi lồng n.g.ự.c của hắn xoay người quỳ chân lại, đối mặt cùng nhau.
“Phu quân không hỏi a tỷ của thiếp viết gì trong thư, nhưng thiếp lại muốn nói”.
Ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt nàng.
“A tỷ nói, Lang Gia Vương ba lần tới gặp Bỉ Trệ mong huynh ấy góp sức cho hắn, nhưng từ đầu tới cuối Bỉ Trệ không hề đồng ý. A tỷ còn nói, Bỉ Trệ biết tin Dương Tín lui binh là xuất phát từ tâm ý của Yên hầu, hiểu lầm đã được hóa giải, huynh ấy không muốn nảy sinh những thị phi khác nữa”.
“Thiếp biết Bỉ Trệ là người thế nào mà, rất biết giữ lời hứa. Hắn như vậy, phu quân có yên tâm không?”
Tiểu Kiều nói thẳng mà không hề che giấu.
Ngụy Thiệu chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng.
“Ta không thích Lưu Diễm”.
Một lát sau, hẵn bỗng nhiên nói vậy.
Chẳng liên quan gì tới những điều mà Tiểu Kiều vừa nói.
“Man Man, hắn là vị hôn phu trước kia của nàng, ta biết nàng và hắn từng tâm đầu ý hợp. Bây giờ hắn hành động như thế cũng có nghĩa là muốn tranh thiên hạ. Nếu sau này hắn rơi vào tay ta, chắc chắn ta sẽ không nể tình”.
“Nàng đừng trách ta”.
Từng chữ hắn nói rất nặng nề.
Tiểu Kiều run lên.
Đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghĩ tới Lưu Diễm đó.
Thế nhưng ngay giờ khắc này đây, kí ức cuối cùng trong giấc mơ kiếp trước, và cả tình cảnh hai năm trước khi nàng được gả cho Ngụy Thiệu, ngày hôm sau tân hôn bị hắn đuổi về Ngư Dương, trên đường đi còn bị người kia cướp bỗng lại tái hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-141.html.]
Lúc đó khi nàng khéo léo từ chối hắn, ánh mắt kì lạ mà hắn nhìn chằm chằm vào nàng đến bây giờ Tiểu Kiều còn nhớ kĩ, kí ức mãi chưa phai.
Nàng trầm mặc.
“Trong thư a tỷ nàng viết có nói tới chuyện khác liên quan tới Lưu Diễm không?”
Bỗng Ngụy Thiệu lại hỏi, giọng điệu nghe như hờ hững.
Tiểu Kiều hơi chần chờ, nàng đang định lắc đầu, Ngụy Thiệu lại nghiêng người tới trước, bàn tay đưa tới lá thư bằng lụa trắng nàng nhét xuống dưới hộp trang điểm.
Tiểu Kiều không nghĩ hắn sẽ lấy thư ngay trước mặt của mình.
Lòng hơi thảng thốt.
Thấy tay hắn đã chạm tới bức thư, theo bản năng nàng đưa tay đặt lên trên tay hắn.
Ngụy Thiệu ngước mắt nhìn nàng chăm chú.
Tiểu Kiều giật mình nhận ra không thích hợp.
Trong thư Đại Kiều có nhắc tới Lưu Diễm, và trực giác của Tiểu Kiều lại không muốn Ngụy Thiệu nhìn thấy nó.
Tuy nhiên, đại chiến sắp xảy ra, nàng cũng không muốn khiến cho Ngụy Thiệu nảy sinh nghi ngờ không cần thiết.
Nếu mình ngăn cản chỉ sợ là lại phản tác dụng.
Nàng bèn buông tay, nói tiếp: “Nếu chàng muốn xem thì cứ xem cũng được”.
Ngụy Thiệu và nàng cùng nhìn nhau một lúc, ngón tay cầm lấy bức lụa trắng từ từ buông lỏng, hắn ngồi ngay ngắn lại lần nữa.
“Ta muốn nàng nói cho ta nghe”.
Giọng nói ngập tràn vẻ ra lệnh.
Tiểu Kiều thầm thở dài.
“A tỷ có nhắc tới một đoạn. Nói là hắn đã bỏ được chuyện lúc xưa, còn chúc thiếp vui vẻ”.
“Như thế không phải là tốt lắm sao?”
Nàng ung dung nói tiếp.
Vẻ mặt Ngụy Thiệu như đông lạnh, một lát sau hắn cũng không nói gì, bỗng nhiên lại khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Phải, rất tốt”.
TBC
Nói xong hắn giang hai tay ra.
Tiểu Kiều nhào vào lòng của hắn.
Ngụy Thiệu cúi đầu hôn lên đôi bờ môi mềm mịn thơm hương của Tiểu Kiều, bỗng lại nhớ tới lời đồn đại lan truyền ở phía Nam Hoàng Hà liên quan tới chuyện Hạnh Tốn lớn tiếng muốn bắt sống được hắn, đoạt Tiểu Kiều thu vào Liên Hoa Thai.
Mặc dù hắn biết chẳng qua là phô trương thanh thế, muốn đánh vào tâm lý trước trận chiến mà thôi, ý định muốn quấy nhiễu lòng mình.
Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn tức giận mơ hồ.
Quấn quýt lấy bờ môi nàng, càng lúc càng mạnh hơn.