Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:35:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quanh bốn cửa thành Lạc Dương, cửa Bắc Cốc, cửa Tây Ung, cửa Nam Bình, cửa Đông Trung, tất cả đều bị đại quân của Ngụy Thiệu vây kín.

 

Nhóm tàn binh của Hạnh Tốn lui vào trong thành, chó cùng rứt giậu.

 

 

Sau chiến thắng ở trận Mục Dã, Ngụy Thiệu nghe theo kế sách của nhóm Công Tôn Dương, thừa thắng xông lên, tiêu diệt quân Hạnh Tốn hoàn toàn, quyết định đánh hạ thành Lạc Dương.

 

Hạnh Tốn dẫn theo mười vạn bại quân còn lại, trên đường rút chạy về Lạc Dương, ngang qua Hổ Lao quan, hắn còn đặt thêm hai phòng tuyến ở núi Mang.

 

Nhưng mà, một phòng tuyến đã bị quân Ngụy Thiệu đánh cho mất hồn tan phách, bại quân khí tàn sao có thể chống lại nhóm binh sĩ đang hào hứng bừng bừng?

 

Một đường dễ như trở bàn tay, thế tựa chẻ tre, trong khi chỉ mới hơn nửa tháng, dường như không gì ngăn họ được, đại quân của Ngụy Thiệu xông thẳng qua núi Mang, vượt sông Lạc Hà, chuẩn bị tiến hành cuộc chiến cuối cùng, công thành Lạc Dương.

 

 

Phía sau Ngọc đường Bắc cung.

 

Tô bà bà lảo đảo chạy vào từ ngoài điện.

 

“Sao rồi?”

 

Tô Nga Hoàng vội vàng lên đón.

 

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ của Tô bà bà, trái tim nàng chìm xuống.

 

Tuy vậy Tô Nga Hoàng vẫn ôm một hi vọng cuối cùng.

 

“Không xong rồi! Thủ vệ nói cửa thành Nam Bình sắp không giữ được nữa, chẳng mấy chốc quân của Ngụy Thiệu sẽ đánh tới Hoàng cung”.

 

Tô Nga Hoàng biến sắc: “Nhanh vậy sao? Đinh Khuất tới chưa?”

 

Tô bà bà hoảng loạn lắc đầu: “Chỗ nào cũng rối tung cả lên, tỳ không nhìn thấy Đinh tướng quân”.

 

Tô Nga Hoàng đẩy Tô bà bà ra, cao giọng gọi tên của thủ vệ, nàng ta cuống cuồng chạy ra ngoài, không ngờ làn váy lại mắc vào một góc đồng mạ vàng của chiếc bàn trang điểm sơn đen, tiếng vải xé toác, chiếc gương đồng bốn mặt trên bàn thoáng lung lay rồi úp nhào rơi xuống, đật vào hộp trang sức đặt trên bàn.

 

Cái tráp rơi xuống đất.

 

Tiếng vàng ngọc vỡ nát bên trong, minh châu, mã não, lưu ly, mắt mèo… đủ thứ bảo thạch trong hộp rơi tán loạn bên ngoài, xoay vòng trên mặt đất.

 

Tô Nga Hoàng cắn răng, mạnh tay xé rách gấu váy bị mắc lại, đạp lên đống bảo thạch chạy về phía trước.

 

Chưa đi được vài bước, bên ngoài đã vang lên tiếng cung nữ kêu rên thảm thiết.

 

Nàng đột nhiên dừng lại.

 

Hạnh Tốn xông vào, xuất hiện trước mặt nàng.

 

Bộ long bào đang mặc trên người hắn tung tóe đầy vết máu.

 

Chuỗi ngọc trên mũ cũng lệch qua đỉnh đầu, chao đảo theo từng bước hắn đi, phía sau chuỗi ngọc đó là một khuôn mặt vặn vẹo với ý cười châm chọc.

 

Trên tay hắn là một thanh trường kiếm.

 

Lưỡi kiếm bê bết máu, tí tách, tí tách nhỏ xuống không ngừng nghỉ.

 

“Chính ngươi đã hại ta đến bước này!”

 

Hạnh Tốn nghiến răng nghiến lợi, đi tới chỗ Tô Nga Hoàng.

 

Tô Nga Hoàng từ từ lùi về phía sau.

 

“Bệ hạ, không thể…”

 

Tô bà bà kêu to, bà nhào tới kéo lấy góc long bào trên người Hạnh Tốn, bị hắn đá văng ra, một mũi kiếm đ.â.m chết. Sau khi rút kiếm ra lại tiếp tục đuổi theo Tô Nga Hoàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-151.html.]

Tô Nga Hoàng quay đầu chạy nhanh vào trong điện.

 

Hạnh Tốn múa kiếm, truy đuổi quanh mấy thanh cột nhà.

 

Người hắn vốn to béo, mới nãy đã đuổi g.i.ế.c không ít cung nữ trên đường đi, hơn nữa mấy năm qua còn ham mê tửu sắc, nào còn sức mạnh như những tháng ngày xưa, sau mấy vòng truy đuổi, Tô Nga Hoàng bị ép tới một cột trụ lớn ở trong điện, không đường trốn chạy.

 

Hạnh Tốn thở hồng hộc muốn nổi điên. Hắn vung bảo kiếm định c.h.é.m xuống đầu Tô Nga Hoàng.

 

Thân kiếm bay qua bên tai nàng, cắ/m vào chiếc cột hình trụ sơn son ngay bên cạnh.

 

Kiếm rung lên mấy lần rồi hất văng xuống đất.

 

Hạnh Tốn sải bước tiến lên, hai tay bóp lấy cần cổ của Tô Nga Hoàng còn chưa kịp chạy trốn, nghiến răng nghiến lợi bóp mạnh lấy đầu nàng.

 

“Chính ngươi! Nếu không nhẹ dạ cả tin ngươi, sao ta có thể thảm hại đến mức này! Tại sao lại hại ta như vậy?”

 

Tô Nga Hoàng liều mình giãy giụa, không thể duỗi chân ra, trên cổ như có một cái kìm sắt siết lấy không cách nào trốn thoát.

 

Mặt nàng ta chuyển sang màu xanh tím, dần dần không thở nổi, ngay lúc hai mắt gần trắng dã, “keng” một tiếng, chiếc mặt nạ hồ điệp bị rơi ra, khuôn mặt không trọn vẹn cũng lộ ra bên ngoài.

 

Lúc trước khi chịu hình phạt cắt mũi, giữa lúc khí trời nóng nực, miệng vết thương thối rữa.

 

Mặc dù bây giờ vết loét đã khép lại, nhưng vết sẹo lồi lõm tím đen chiếm trọn cả một bên sống mũi không trọn vẹn.

Ngày thường có mặt nạ hình cánh bướm che lên, khuôn mặt nữ tử đó xinh đẹp thu hút đến mức nào, bây giờ đáng sợ không khác nào quỷ dữ.

 

Hạnh Tốn sợ ngây người.

 

Nhìn chằm chằm khuôn mặt không trọn vẹn đó, hai tay đang bóp chặt cần cổ cũng hơi buông lỏng ra.

 

Một lát sau, có lẽ hắn đã hiểu ra rồi, lần thứ hai nổi giận tàn nhẫn tát nàng ta một cái.

 

“Cái mặt quỷ của ngươi là từ tay của Ngụy Thiệu chứ gì! Ngươi hận hắn tận xương tận tủy, thế nên mới mê hoặc đầu độc ta đúng không?”

 

Nghĩ tới một đời kiệt xuất, hoành hành ngang dọc của bản thân, cuối cùng lại bị một phụ nhân xấu xí chẳng khác nào ác quỷ lừa gạt hết.

 

Trên đỉnh đầu như có một cái búa đánh mạnh ầm ầm từng cái một, đau như muốn toác ra.

 

Mặc dù hắn muốn c.h.é.m Tô Nga Hoàng thành trăm mảnh, nhưng cũng không thể xả hết được mối hận trong lòng.

 

Hạnh Tốn gầm lên một tiếng giận dữ, hai mắt trợn trừng, hắn đang định bẻ gãy cổ nàng ta, đột nhiên lại thấy đỉnh đầu mình đau nhức giống như là xương vỡ, nửa người cứng ngắc, khóe miệng cũng nghiêng về một bên, cổ tay đang bóp cũng bắt đầu run rẩy.

 

Ngay lúc hắn đang cố gắng dùng hết sức toàn thân để bẻ gãy cần cổ trắng mịn đó, đột nhiên thấy lòng mình mát lạnh.

 

Trên bàn tay đó có một cây chùy thủ.

 

Mũi nhọn sắc lẻm xuyên qua y phục đế vương, đ.â.m thẳng vào da thịt, cắm sâu vào trong lòng Hạnh Tốn.

 

Cơ thể của hắn không ngừng run lên, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm Tô Nga Hoàng như trước, trong miệng hắn còn phát ra tiếng ư a quái lạ.

 

Cả người Hạnh Tốn ngã xuống đất.

TBC

 

Khuôn mặt Tô Nga Hoàng trắng nhợt như quỷ dữ, nàng ta che cổ họng của mình, khổ sở ho khan vài tiếng, cuối cùng mới bò từ dưới đất lên. Thấy Hạnh Tốn còn nhìn mình chằm chặp, dáng vẻ xấu xí không cam lòng, nàng ta cười lạnh: “Ta còn tưởng ngươi cũng là một nhân vật kiệt xuất, biết đâu có thể thành sự nghiệp, bởi vậy mới chịu nhục hầu hạ cái đồ mập như ngươi, không ngờ ngươi lại chẳng được tích sự gì! Ngươi cứ an tâm mà đi đi. Nói thật cho ngươi biết, ta đã tính trước một đường rồi, thu phục được tên Đinh Khuất. Hắn luôn một lòng một dạ nghe lời ta, chuẩn bị chạy trốn nếu như thành bị phá. Chết đến nơi rồi, ngươi không lo cho mình mà còn mong kéo ta chịu tội thay? Giấc mộng xuân thu của ngươi đó!”

 

Nàng phun một bãi nước miếng lên cơ thể mập mạp của Hạnh Tốn đang nằm trên mặt đất, giật một góc váy bị hắn nằm đè lên.

 

Ngoài điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

 

Hầu gái mà nàng phái đi chờ đợi Đinh Khuất đã chạy vào.

 

“Phu nhân, Đinh tướng quân phái người đến, gọi phu nhân nhanh chóng tới cửa Trạc Long chờ…”

 

Nàng còn chưa dứt lời, đập vào mắt là khuôn mặt chằng chịt đầy vết sẹo không đầy đủ của Tô Nga Hoàng, nàng mở to hai mắt như vừa nhìn thấy quỷ, “A” hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy ra.

 

Tô Nga Hoàng vô thức sờ mặt mình một cái rồi lập tức đuổi theo.

 

Hầu gái nghe được tiếng bước chân thì hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy thanh chủy thủ dính m.á.u mà nàng nắm đằng chuôi, ánh mắt tối sầm, khuôn mặt như ác quỷ, nàng sợ hãi đến lẩy bẩy hai chân, không còn chạy nổi nữa, đầu gối mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, gào khóc xin ta: “Tha cho nô tì! Nô tì vẫn luôn trung thành tuyệt đối với phu nhân! Nô tì không nhìn thấy gì cả! Nô tì bảo đảm, không nói gì ra đâu!”

Loading...