Xuất Giá Giải Nguy - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:36:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẻ mặt Tô Nga Hoàng không có chút cảm xúc, nàng ta đ.â.m c.h.ế.t hầu gái rồi quay lại nhặt chiếc mặt nạ hình cánh bướm vừa mới bị rơi ra, nhanh chóng đeo lại, che nửa mặt, sau đó mới vội vã chạy tới cửa Trạc Long.
Ngày xưa khói tím uốn quanh, ca múa yên bình với đền đài dát ngọc, hôm nay lại chìm trong sợ hãi.
Cung nữ nháo nhào quanh bốn phía, cung vệ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mọi thứ bừa bộn ngổn ngang.
Dưới sự hộ tống của mấy tùy tùng còn sót lại, Tô Nga Hoàng chạy nhanh tới cửa Trạc Long ở Bắc Cung.
Ấy vậy mà ở đây lại không thấy bóng ai, cũng không có người nói chờ mình ở đó.
Bên tai nàng loáng thoáng tiếng binh sĩ Ngụy Thiệu xông vào tới cửa cung Chu Tước.
Nàng hốt hoảng đi tới đi lui trên bậc thang đá bằng ngọc ở cửa Trạc Long, miệng thì nguyền rủa, tóc mai hai bên và bộ diêu vàng ngọc hình đầu phượng đung đưa theo bước chân của nàng, không ngừng rung động.
“Không đợi nữa, đi thôi”.
Nàng cắn răng rồi đột nhiên dừng bước, dẫn theo người hầu quay đầu chạy tới vườn Trạc Long, bỗng nhiên phía sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Quay đầu nhìn lại, là Đinh Khuất dẫn theo một nhóm tùy tùng đang vội vàng chạy tới hướng bên này.
Tô Nga Hoàng mừng rỡ, gọi to “Đinh tướng quân”, rồi xách gấu váy chạy tới.
…
TBC
Từ lâu Đinh Khuất đã biết đến tên của Ngọc Lâu phu nhân, sau khi quy phục Hạnh Tốn, trong một buổi cung yến, cuối cùng hắn cũng có dịp được tận mắt trông thấy người kia.
Trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù nàng ấy kém xa với nhan sắc kinh động lòng người của phu nhân Ngụy Thiệu, ngày đó nhìn thoáng qua ở trên đài Lộc Ly, đến hôm nay hắn vẫn không quên được, nhưng nàng ấy lại là một phụ nhân rất hấp dẫn, mặt nạ hình cánh bướm thần bí mê lòng người.
Sau đó nữa hắn nghe nói nàng ấy được Hạnh Tốn sủng ái nhất ở trong Liên Hoa Thai, hắn lại vô thức nảy sinh lòng dạ khác.
Quay lưng với Hạnh Tốn, Đinh Khuất quỳ dưới mép váy của Tô Nga Hoàng, một lòng một dạ.
Hôm nay, thành Lạc Dương bị phá, hắn lặng lẽ rời khỏi tường thành, thấy nàng đứng chờ ở cửa Trạc Long vội vàng lên nghênh đón, hắn nói: “Phu nhân nhanh đi theo ta! Ta biết ở Tây Môn còn có một lỗ hổng, nếu cố gắng có thể tìm đường sống, ta sẽ bảo vệ phu nhân đi”.
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên mặt nạ hình cánh bướm bằng vàng trên mặt Tô Nga Hoàng rơi xuống vì cả đường chạy trốn.
Bên dưới lớp mặt nạ kia là một khuôn mặt không trọn vẹn.
Ánh nắng mặt trời gay gắt lúc giữa trưa chiếu thẳng qua đỉnh đầu, từng tia nắng không gì che giấu được.
Đinh Khuất ngơ ngác dừng bước, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Tô Nga Hoàng chợt cảm thấy trên mặt mình mát lạnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Đinh Khuất và nhóm tùy tùng sau lưng hắn đều trợn mắt nhìn mình, khi đó nàng mới ý thức được mặt nạ đã rơi ra, lúc nãy vội quá không mang chặt, vừa rồi chạy trốn nên rơi mất. Trong lòng thoáng run lên, bất giác nàng hét lên một tiếng, lấy tay áo che mặt.
“Đinh tướng quân! Ngài đừng sợ. Trước kia ta không phải thế này! Trước kia ta vốn xinh đẹp. Mọi người ở thành Lạc Dương đều gọi ta là Ngọc Lâu phu nhân. Đều tại Ngụy Thiệu đã hại ta như vậy. Ngài giúp ta chạy đi, ta sẽ giúp ngài đoạt lấy thiên hạ này.
Đinh Khuất nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày thường vẫn được che giấu phía sau tấm mặt nạ hình cánh bướm, không sao tin nổi vào mắt mình.
Rốt cuộc hắn mới bừng tỉnh hiểu được tại sao nàng ấy chưa bao giờ cho phép mình qua đêm.
Giống như nuốt phải một con ruồi, trên mặt hắn toát lên ý xem thường và căm ghét rõ ràng, xoay người đi tiếp.
Tô Nga Hoàng kinh hãi vội vàng đuổi theo sau, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.
“Đinh tướng quân, từ khi sinh ra ta đã mang mệnh quý, chắc chắn rằng sau này vinh quang không gì tả nổi! Ngài phải tin ta”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-152.html.]
“Roẹt” một tiếng.
Đinh Khuất rút d.a.o cắt đứt ống tay áo bị nàng kéo lấy, không thèm quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.
Mấy tùy tùng đi theo nàng cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, họ từ từ lui về sau, nhìn nhau một cái rồi bỗng vội quay đầu, đường ai nấy trốn.
Tô Nga Hoàng ngồi phịch xuống đất, mặt mày trắng bệch, mười ngón tay còn nắm chặt ống tay áo mà Đinh Khuất cắt đi, run lên bần bật, bỗng nhiên nàng ta hét lớn: “Đinh tướng quân dừng chân! Mấy năm qua ngài có biết lão tặc Hạnh Tốn đã cướp đi bao nhiêu tiền của, giàu đến mức nào không? Trong Liên hoa Thai có cất giữ vàng bạc, nhưng mà nhiêu đó chỉ như thả muối vào trongbể. Thời gian ông ta sủng ái ta, nhân một hôm say rượu, ta từng hỏi được một nơi khác cất giấu tàng bảo! Nếu ngài dẫn ta thoát khỏi đây, ta sẽ mang tàng bảo ra báo đáp!”
Đinh Khuất chần chừ một lúc rồi dừng bước, từ từ quay đầu lại: “Ngươi nói thật sao?”
Mặc dù sắc mặt Tô Nga Hoàng vẫn còn trắng bệch nhưng đã trấn định hơn trước rồi, nàng ta khom lưng nhặt chiếc mặt nạ hình cánh bướm đeo lên lần nữa, nói: “Trước kia lão tặc Hạnh Tốn cưng chiều ta đến mức nào, người khác không biết chẳng lẽ ngài cũng không? Hỏi hắn nơi giấu tàng bảo thì có gì mà khó? Nếu ngài muốn đi thì cứ đi, ta cũng không ép buộc. Vàng bạc ở Liên Hoa Thai bây giờ đã thuộc về Ngụy Thiệu hết. Đáng tiếc, còn kho tàng bảo kia sắp sửa bị chôn theo ta rồi!”
Đinh Khuất nửa tin nửa ngờ, thấy Tô Nga Hoàng nói xong thì xoay người đi thẳng, bóng lưng ngạo nghễ.
Hắn ta dần d.a.o động.
Những năm qua, Hạnh Tốn cướp đoạt của cải khắp thiên hạ, chia ra giấu nhiều nơi. Trong đó có một tàng bảo đặt ở Liên Hoa Thai, mọi người đều biết tới.
Ngay lúc này đây nghe Tô Nữ nói vậy, hắn mới chợt nhớ ra.
Tuy phụ nhân kia xấu xí như quỷ lại từng lừa gạt mình đến mức độ này, nhưng mà mọi người đã tới đây rồi, nếu có tàng bảo, không bằng cứ tin nàng thử xem.
Đợi tới khi ra ngoài, nếu nàng ta lừa mình thì g.i.ế.c cũng không muộn.
Ý tham nổi lên, Đinh Khuất đổi sắc, nói: “Phu nhân dừng chân! Đi theo ta! Nếu trễ nữa thì không chạy được đâu!”
Dân chúng ở trong thành Lạc Dương đều đóng cửa, nơm nớp lo sợ, chịu đựng qua một ngày.
Bốn phía cửa thành vang lên tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kêu la, cuối cùng cũng ngừng lại hoàn toàn.
Đường lớn đi thẳng tới Hoàng cung vang lên tiếng bước chân hành quân rầm rầm chỉnh đốn.
Nhưng mà dân chúng ở trong nhà vẫn nhìn thấy ánh lửa rực cháy ở ngoại thành phía Đông.
Lửa lớn hừng hực thiêu cháy suốt một đêm, ánh lửa rực sáng cả bầu trời ở phía Đông ngoại thành Lạc Dương.
Ngày hôm sau, tin truyền tới.
Yên hầu U Châu Ngụy Thiệu đã dẹp xong Lạc Dương.
Đại Khương Hoàng đế Hạnh Tốn mới làm được nửa năm đã chết.
Đại quân của Ngụy Thiệu đóng quân ở bốn phía cửa thành. Đêm qua, họ chỉ phái hai ngàn binh mã vào thành, khống chế Hoàng cung, Thái úy Tư Không, Tư Đồ Tam phủ.
Trời vừa sáng, dân chúng cả thành được thông cáo, Yên hầu có lệnh, không cho binh sĩ quấy rầy cư dân.
Rốt cuộc mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một tin tức khác lại bùng nổ lan truyền.
Có người nói Kiều Nữ, phu nhân của Yên Hầu có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Hạnh Tốn từng lớn tiếng muốn cướp Kiều Nữ đưa vào Liên Hoa Thai.
Sau khi Yên hầu đánh bại Lạc Dương, chuyện đầu tiên mà hắn làm đêm qua là châm lửa đốt trụi Liên Hoa Thai.
Ánh lửa rực sáng trời đêm ngày hôm qua ở phía Đông thành Lạc Dương chính là ngọn lửa thiêu trụi Liên Hoa Thai khi đó.