Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:59:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều gia, Đông Quận.

 

Kiều Việt ngồi trong thư phòng, sắc mặt trắng xám, hai mắt đăm đăm, nhìn như người chết.

 

Trong những ngày qua, bao nhiêu tin tức không ngừng được đưa tới chỗ ông.

 

Chấn động đến mức không chịu nổi.

 

Hóa ra Ngụy Thiệu đã đánh tan liên quân Bắc phạt, giành chiến thắng trong đại chiến Hoàng Hà.

 

Người trong thiên hạ đều biết chuyện, duy mình ông là không hay biết gì, còn tưởng Ngụy Thiệu làm chó cùng rứt giậu.

 

Lúc hắn chớp lấy thời cơ đánh hạ thành Lạc Dương, mình đang làm cái gì?

 

Tin vào lời Trương Phổ nói, không chỉ cúi đầu quy phục Lưu Diễm, mà còn làm mù mắt đệ đệ mình, bắt nhốt đệ ấy.

 

Cho tới bây giờ, mình lại bị Lưu Diễm cướp hết quyền lực.

 

Ngoài một chức hàm Hoành Hải Hầu vô ích chẳng được tích sự gì, Kiều Việt hoảng sợ phát hiện ra, Duyện Châu không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

 

Nghĩ đến tình cảnh xảy ra trước đó, tay của ông bất giác lại run lên.

 

Ngụy Lương dẫn theo một đám người, ngày đến Đông Quận, hắn nói mình theo lệnh Nữ quân, mang quà chúc thọ tới cho Kiều Bình.

 

Đợi tới khi ông biết tin tức đó, Ngụy Lương đã bị bao vây.

 

Ngụy Lương thoát khỏi vòng vây khốn, nhưng tùy tùng đi theo đều c.h.ế.t sạch.

 

Đương nhiên, mệnh lệnh đó không phải do Kiều Việt đưa ra.

 

Lúc ông nghe tin chẳng khác nào sét đánh. Dường như trong lòng ông cũng hiểu ra mọi điều, hãi hùng, khiếp vía, cảm giác như đại họa ngập đầu.

 

Bỗng nhiên nghĩ tới Kiều Bình giống như một cứu tinh, ông miễn cưỡng đứng lên, vội vã chạy tới chỗ Kiều Bình.

 

Đến ngoài cửa thì bị thủ vệ ngăn lại.

 

Kiều Việt không kìm được cơn giận, ông trầm ngâm một chút rồi xoay người chạy tới chỗ Lưu Diễm.

 

Trong những ngày hắn ở lại Kiều gia, Lưu Diễm không nghỉ tại tinh xá[1] mà Kiều Việt đã chuẩn bị cho hắn, ấy vậy mà hắn lại quay về nơi mình ở năm xưa.

 

[1] tinh xá: căn phòng sang trọng

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-156.html.]

 

Chỗ cũ nhiều năm không sửa chữa, lúc đầu Kiều Việt còn không chịu. Nhưng Lưu Diễm cứ một mực như thế, ông cũng đành nghe theo.

 

Kiều Việt xông vào lại bị Lưu Phiến dẫn người cản lại.

 

Ông càng tức giận hơn, lớn giọng kêu. Bên trong vang lên giọng nói của Lưu Diễm. Để ông vào.

 

Lưu Phiến mới nhường đường cho đi.

 

Kiều Việt nhanh chân đi vào trong, ông thấy Lưu Diễm đã cởi áo tay rộng, hắn ngồi quay về hướng cửa, một mình đánh cờ vây.

 

Ánh mắt hắn nhìn bàn cờ chăm chú, ngón tay cầm một quân màu đen, dường như đang suy nghĩ ván cờ.

 

Kiều Việt kìm nén cơn tức giận trong lòng, ông nói: “Đây là Kiều gia ta. Tại sao ta muốn gặp nhị đệ ngài lại cho người ngăn cản?”

 

Lưu Diễm không hề nhìn ông, “tách” hắn đặt một quân cờ xuống bàn, từ từ nói: “Hai mắt Quận công đã mù, ta có mời thầy thuốc trị liệu cho ông ấy, bây giờ cần tĩnh dưỡng, không tiện gặp người khác”.

 

Kiều Việt bực bội trong lồng ngực, ông lại gắng nhịn xuống thêm lần nữa: “Ta còn nghe nói, Ngụy Lương bị tập kích ngoài thành, là do ngài làm sao?”

TBC

 

Lưu Diễm không trả lời, bàn tay đưa tới bình ngọc, nắm mấy viên màu trắng ở trong tay, từ từ suy tính.

 

“Lưu Diễm!”

 

Kiều Việt không thể chịu nổi nữa, ông gọi thẳng tên hắn, “Mấy ngày nay ta đã nghĩ rõ rồi. Vì sao Duyện Châu ta không nhận được tin mà thám tử gửi về. Là ngươi chặn tin tức, ngươi đùa giỡn ta ở trong lòng bàn tay, có phải thế không? Trước kia Kiều gia ta đã có ân với ngươi, thế mà ngươi lại hại chúng ta như vậy! Ngươi có rắp tâm gì?”

 

Lưu Diễm liếc ông một cái, vẫn thản nhiên như cũ: “Hoành Hải Hầu sao vậy? Chỉ mới mấy ngày, chẳng lẽ ông lại hối hận vì quy phục ta sao, muốn đi dựa giẫm vào Ngụy Thiệu nữa à? Đáng tiếc…

 

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lắc đầu: “Đã muộn rồi. Người trong thiên hạ đều biết Kiều gia nhà ông bỏ chỗ tối đi theo chỗ sáng, một lòng làm quân thần triều Hán. Cho dù bây giờ ông vất bỏ tôn nghiêm, mặt dày đưa nữ nhi cầu thân với Ngụy Thiệu giống như ba năm trước, chỉ sợ hắn cũng không tha cho Kiều gia các người”.

 

Kiều Việt cắn chặt răng, mặt từ từ đỏ lựng.

 

Lưu Diễm nhìn ông một chốc rồi chợt buông tay ra, mấy quân cờ rơi rải rác trên bàn.

 

Quân cờ xoay vòng vòng lăn quanh, tiếng ma sát giữa ngọc thanh nhè nhẹ vui tai, sau khi dừng lại thì quay về yên tĩnh.

 

Lưu Diễm đi xuống đất, đi một vòng quanh phòng.

 

Cuối cùng hắn dừng lại ở phía trước Kiều Việt, mỉm cười nói: “Đa tạ Kiều công đã hiếu khách, giữ ta lại ở nhiều ngày thế này, để ta ôn lại những ngày tháng khó quên thời niên thiếu. Ta cũng nên đi rồi”.

 

Kiều Việt kinh hãi: “Ngươi đã hại ta đến nước này lại muốn bỏ đi sao, quân dân Duyện Châu ta phải làm thế nào đây?”

 

Loading...