Tiểu Kiều lên đường xuôi nam.
Ngoài khi dừng lại ở dịch xá thay đổi ngựa và lúc cần nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều tất tả lên đường, bất kể ngày đêm.
Đoạn đường xa ngàn dặm đi hết bảy, tám ngày đêm, nàng vượt qua Hoàng Hà đi thẳng tới Duyện Châu.
Ngày hôm đó rốt cuộc cũng tới gần Duyện Châu, ven đường, nghe nói từ mấy ngày trước đại quân của Yên hầu đã đi qua bây, bây giờ đang vây thành Đông Quận, lòng nàng như lửa đốt, rốt cuộc mới một mạch tới nơi.
Ngày nàng đến Đông Quận là một chiều chạng vạng trời quang vào đầu hạ.
Ánh tà dương ngả về phía Tây, màu nắng vàng tưới lên trên vùng quê đồng nội ở ngoài thành Đông Quận, mênh m.ô.n.g hoang hoải.
Bên ngoài thành là từng hàng lều trại và chiến long tinh kì đang phất phơ đón gió, quân doanh kéo dài không nhìn ra điểm cuối.
Tiểu Kiều chưa lập tức vào doanh, nàng đứng từ xa nhìn tới nơi đóng quân ở thành Bắc, để Kiều Từ đi gặp Bỉ Trệ thám thính tin tức trước.
Trời tối, Kiều Từ trở lại, nhìn mặt cậu cũng đoán được đã thoải mái hơn một chút.
Kiều Từ nói cho Tiểu Kiều biết, phụ thân đã nắm lại binh quyền, g.i.ế.c Đinh Khuất. Ông hi vọng có thể giải quyết hiểu lầm với Ngụy Thiệu nhưng hình như Ngụy Thiệu không chấp nhận.
Bỉ Trệ lo trong cơn tức giận Ngụy Thiệu sẽ công thành, cho nên huynh ấy đã dẫn quân tới đây phòng bị.
May mà mặc dù Ngụy Thiệu không gặp sứ giả, nhưng hắn không công thành.
Cục diện giằng co kéo dài mấy ngày nay.
…
Trên đường tới, Tiểu Kiều từng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Đáng sợ nhất là dưới cơn thịnh nộ, Ngụy Thiệu sẽ công phá Đông Quận, phụ thân bỏ mình.
Nếu xảy ra chuyện đó, Tiểu Kiều thật không dám tưởng tượng, khi mình chạy tới mọi chuyện còn có ý nghĩa gì.
May mà, điều nàng sợ nhất chưa xảy ra.
Giây phút biết được tin tức đó, dây cung kéo căng trong lòng nàng bỗng chốc được nới lỏng.
TBC
Sau một khắc thư giãn, nàng cảm thấy váng đầu hoa mắt, cơ thể khẽ chao đảo, được Kiều Từ đỡ lấy.
“A tỷ”.
“Tỷ không sao. Đệ ở lại đây, không cần đi cùng ta”.
…
“Mời Nữ quân theo ta”.
Lôi Trạch đi ra, đón Tiểu Kiều vào trong.
Trên đường đi hắn muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc lại không hề nói gì, cuối cùng khi dẫn nàng tới trước đại trướng chủ soái, hắn thấp giọng nói: “Quân hầu ở bên trong”.
Ngay lúc đưa tay xốc màn trướng lên, tâm trạng Tiểu Kiều chợt trở nên căng thẳng, động tác cũng chậm đi một chút.
Nàng lấy lại bình tĩnh, kéo màn, đi vào.
Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng.
Nàng thấy Ngụy Thiệu đứng trước giá binh khí, đưa lưng về phía mình.
Vẫn không nhúc nhích, như một khối nham thạch sừng sững ở kia từ rất lâu lắm rồi.
Nàng đứng bên màn cửa, nhìn chăm chú bóng lưng đã quá quen, đợi một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Phu quân, thiếp xin lỗi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-160.html.]
Một cơn gió lách qua khe hở nơi màn cửa sau lưng, làm ánh nến đung đưa.
Chiếc bóng Ngụy Thiệu bị hắt lên vách trướng cũng hơi lay động.
Hắn từ từ xoay người, ánh mắt rơi trên mặt Tiểu Kiều.
Hai người nhìn nhau.
Hơn nửa năm không gặp. Hắn vừa đen vừa gầy.
Nhìn sắc mặt không thấy vẻ tức giận đùng đùng như nàng nghĩ.
Càng bình tĩnh vô cùng.
Bình tĩnh đến mức không bình thường.
Trong lòng Tiểu Kiều như có một cây đao cùn lặng lẽ mài qua mài lại, n.g.ự.c nhói đau.
“Cảm ơn chàng, chưa phá Đông Quận…”
“Nàng về đi, chăm sóc cho Phì Phì. Dù sao nàng cũng sinh một nữ nhi cho ta, xem như là báo đáp cho nàng, ta sẽ bỏ qua cho Duyện Châu lần này. Mai sẽ rút quân”.
Hắn cắt ngang lời nàng.
Giọng điệu và thần sắc vẫn thế, bình tĩnh không giống như những lời mà hắn có thể nói được.
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn hắn.
Ngụy Thiệu nói xong thì đi ra sau án, ngồi xuống, tiện tay mở một quyển thẻ gỗ, cúi đầu xem.
Nàng vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lúc đầu Ngụy Thiệu còn vô cùng bình tĩnh, lật lật quyển thẻ gỗ trong tay.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm nhẹ nhàng.
Dần dần, hắn càng lật càng nhanh, mu bàn tay nắm lấy quyển thẻ gỗ nổi lên đầy gân xanh, từ từ hiện rõ.
Đột nhiên, “rầm” một tiếng, quyển gỗ trong tay hắn bị ném mạnh lên bàn.
Tiếng vang ầm ĩ đến mức ánh nên cũng giật lên một cái.
“Nàng còn chưa đi đi? Còn muốn ta phải làm sao nàng mới chịu thỏa mãn?”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Tiểu Kiều từ từ đi tới bên cạnh hắn, quỳ xuống một bên.
“Phu quân, chàng đã biết hết đúng không?”
Nàng nhìn đường nét cứng rắn bên gò má như khắc ra của hắn, nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Thiệu khép chặt mắt, từ từ quay đầu.
Ánh nến chiếu rọi vào trong đôi mắt hắn, khiến cho đôi đồng tử mang một màu sắc lạnh lùng nửa trong suốt.
“Trên đường tới đây, thiếp rất lo chàng đã công thành rồi. Nhưng tới nơi mới biết, hóa ra chàng không hề làm thế. Khi đó thiếp chỉ biết, không phải là bởi vì Bỉ Trệ. Nếu chàng muốn đánh hạ Duyện Châu thật, chắc chắn sẽ không vì Bỉ Trệ mà ngừng lại. Nhất định chàng biết có hiểu lầm trong đó, đúng không?”
…
Ngụy Thiệu vẫn không nói lời nào.