Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:04:54
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Thiệu bỗng quay đầu lại.

 

“Cái này mà nàng cũng tự ý quyết định được sao?” Giọng của hắn rất nặng nề.

 

“Vì thế thiếp mới tới báo lại với phu quân”. Tiểu Kiều nói tiếp: “Thiếp không có ý gì cả. Bây giờ chuyện trong nhà cũng đã qua cả rồi, có lẽ cũng không bận bịu gì, đệ đệ của thiếp thì còn trẻ, thiếp không muốn nó phải phí hoài thời gian, nhà thiếp lại có lỗi với Ngụy tướng quân, chỉ mong đệ đệ có thể được tướng quân sai bảo, dù là dắt ngựa hay giữ yên ngựa nó cũng phải làm hết”.

 

Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chặp.

 

Tiểu Kiều đón lấy ánh mắt hắn: “Đương nhiên, có thể ở lại hay không, ở lại trong bao lâu, tất cả đều theo ý của chàng”.

 

Ngụy Thiệu trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên hắn nhấc chân, phất ống tay áo bước nhanh xuống bậc thang, người đã đi tới dưới bóng cây hương đó.

 

Tiểu Kiều đuổi theo, dừng lại trước mặt hắn, ngăn đường.

 

Rốt cuộc Ngụy Thiệu đành dừng bước: “Nàng còn muốn gì nữa?” Có vẻ chất vấn và hơi mất kiên nhẫn.

 

Hắn cao hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu. Hai người đứng đối mặt thế này, Tiểu Kiều phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy mặt hắn.

 

“Thiếp biết, chàng hận Kiều gia nhà thiếp đã nhiều lần bội ước, càng hận thiếp hơn vì đã lừa dối chàng. Chúng ta là phu thê mà sau lưng thiếp lại còn phòng bị. Như thiếp mới nói đó, thiếp muốn nói cho chàng nghe suy nghĩ trong lòng mình, cho dù chàng không nghe lọt tai thiếp cũng phải nói ra”.

 

“Rất lâu trước đó, thiếp từng mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ cứ lặp lại nhiều lần. Trong mơ, hai nhà Kiều Ngụy cũng thông gia, Kiều gia gả nữ nhi cho chàng làm thê tử, tuy vậy vẫn không thể hóa giải thù hận giữa hai nhà, chàng vẫn một lòng báo thù, cuối cùng người nhà thiếp không ai may mắn thoát khỏi được, có người trực tiếp c.h.ế.t trên tay chàng, có người gián tiếp vì chàng mà chết”.

 

Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra.

 

“Thiếp mang theo ám ảnh về giấc mơ kiếp trước, được gả tới cho chàng. Sau khi cưới, thiếp vẫn cẩn thận từng tí một, không dám đi nhầm đường một bước. Dần dần quan hệ giữa chúng ta mới tốt hơn một chút, khi đó, dù chàng có đối xử với thiếp như thế nào, lời nói cử chỉ của chàng vẫn khiến thiếp chịu áp lực sâu sắc. Giống như sinh tử phúc họa của cả nhà thiếp đều dựa vào một ý nghĩ vui giận của riêng chàng. Huống hồ thiếp vẫn chưa quên được giấc mơ tiên tri đó”.

 

“Trong hoàn cảnh như vậy, thiếp hi vọng người nhà mình có thể mạnh mẽ hơn. Không phải là để đối địch lại với chàng, mà để nhỡ một ngày, lúc ân tình phu thê của chúng ta không còn gắn bó như hiện tại, người nhà thiếp vẫn có thể tự vệ. Cho dù có là châu chấu đá xe, có lẽ cũng tốt hơn cảnh tượng mà thiếp thấy trong mơ, cứ thế ngồi chờ chết”.

 

TBC

Vốn Ngụy Thiệu không hề nhìn nàng, tầm mắt lại dần dần chuyển sang.

 

Hắn nhìn nàng chăm chú, đôi đồng tử âm u và chân mày nhíu chặt.

 

“Thiếp chỉ mong mỗi hai chữ an tâm”. Nàng từ từ nói.

 

“Hôm nay, quan hệ chúng ta đến bước này, chàng có mắng thiếp trăm phương ngàn kế cũng không sai. Nhưng mà phu quân à, với hoàn cảnh ngày trước, chàng có từng thổ lộ tình cảm với thiếp không? Đã không thổ lộ tình cảm thì sao mà tin tưởng, sao thiếp có thể an tâm giao hết tính mạng của bản thân và gia đình cho chàng được đây?”

 

“Mặc dù cho tới giờ khắc này, thiếp vẫn không nghĩ khi đó mình đã sai. Chỉ là thiếp không hề nghĩ tới, sau này, phu quân lại vì thiếp mà lui bước, cho thiếp một lời hứa toàn tâm toàn ý. Bây giờ chàng có hận thiếp cũng là chuyện thường tình”.

 

“Đúng là thiếp đã phụ chàng, đêm đó chàng đuổi theo thiếp tới dịch xá ở ngoại ô Tín Đô, những lời chàng nói đều chân thành đến vậy”.

 

Lúc nàng nói câu này, cảm giác tức n.g.ự.c khó chịu phập phồng theo tâm trạng, căng đau không chịu nổi.

 

Nàng nghiêng người, thở một hơi thật dài chờ tâm tình bình ổn.

 

“Thiếp tới đây là để tạ lỗi với chàng. Vì tấm chân tình của chàng dành cho thiếp, thiếp lại chưa từng trả giá ngang nhau”.

 

“Nếu là trước kia, thiếp mang theo suy nghĩ của một Kiều nữ gả cho chàng, thì bắt đầu từ hôm nay, thiếp sẽ là thê tử của chàng, mẫu thân của Phì Phì”.

 

Nàng nói xong, xung quanh yên tĩnh lại.

 

Một chiếc lá cây hương bay xuống theo làn gió, im lặng rơi trên tóc của nàng, hạ xuống bờ vai hắn.

 

Ngụy Thiệu vẫn không nhúc nhích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-165.html.]

“Phì Phì sắp được ba tháng rồi, con bé đáng yêu lắm. Thiếp lúc nào cũng ngày nhớ đêm mong. Bây giờ thiếp sẽ lên đường về Ngư Dương”.

 

Nàng dứt lời thì khẽ gật đầu với hắn, xoay người rời đi.

 

Khuôn mặt trắng nhợt không chút máu, cho dù đang cười cũng không thể che đi vẻ tiều tụy của nàng, lướt nhanh qua mặt hắn.

 

Dường như lúc này Ngụy Thiệu mới hồi phục tinh thần, hắn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh trong màu áo thiên thanh đang bước nhanh phía trước.

 

Nàng đi rất nhanh, bước chân càng lúc càng vội.

 

Giống như chỉ trong một chớp mắt, nàng đã biến mất khỏi đoạn cuối con đường.

 

 

Xe ngựa đứng chờ ngoài cửa cung Chu Tước.

 

Tiểu Kiều đi cùng với Xuân Nương, yên tĩnh rời khỏi thành Lạc Dương giống hệt như lúc đến.

 

Đầu tháng sáu, nàng thuận lợi trở lại Ngư Dương.

 

Vừa vào đến nhà, Tiểu Kiều không quan tâm tới hành trình mệt mỏi, vội vàng rửa mặt rửa tay đổi xiêm y, đi sang Bắc phòng.

 

Hơn một tháng không gặp, hình như Phì Phì lại lớn hơn một chút, bé mở to đôi mắt tròn vo xinh xắn, mới đầu còn chưa nhận ra Tiểu Kiều mà cứ nhìn vậy thôi.

 

“Tiểu nữ quân, mẫu thân về rồi kìa”.

 

Nhũ mẫu sốt ruột không ngừng nhắc bên tai.

 

Nhưng mà Phì Phì vẫn chưa nhận ra nàng.

 

Tiểu Kiều đưa tay tới chỗ con. Ngón tay được bé con bắt lấy, nắm thật chặt.

 

Con nắm rất mạnh, da thịt của hai người chạm nhau.

 

“Phì Phì…”

 

Tiểu Kiều nhìn đôi gò má non mềm trắng trẻo của nữ nhi, gọi tên con.

 

Hình như Phì Phì nhận ra được giọng nói quen thuộc đó, bé trở nên vui mừng, a a trong miệng, cánh tay nhỏ lắc lắc, nghiêng người vươn tay về phía nàng. Trên cổ tay Phì Phì có một chiếc vòng bạc cũ khắc hoa văn chữ Phúc, tiếng va chạm lanh lảnh dễ nghe.

 

Tiểu Kiều vội vàng đón lấy con, ôm cơ thể bé nhỏ vào lồng ngực, tham lam hít thở mùi sữa nhè nhẹ trên người bé.

 

Tất cả mệt mỏi chua xót tan biến chẳng còn gì. Trong trái tim cũng ngập tràn cảm giác thương tiếc và áy náy.

 

Sau khi sinh xong nàng có rất nhiều sữa, sữa lại ngọt ngào nên Phì Phì rất thích b.ú sữa mẹ. Vì thế mặc dù trước đó Từ phu nhân chuẩn bị hai nhũ mẫu, nhưng cuối cùng Tiểu Kiều lại tự mình nuôi nấng.

 

Đến khi ra ngoài, nàng không muốn mất sữa dành cho con, dưới sự chỉ đạo của Xuân Nương, mỗi ngày cứ đến đúng giờ nàng lại lấy sữa ra, vì thế mới không bị dứt sữa.

 

Lúc này đây, lần thứ hai được ôm con vào lòng, dòng sữa lại trào ra.

 

Như ngửi được mùi sữa mẹ, Phì Phì vội vàng bò tới trước n.g.ự.c nàng.

 

Tiểu Kiều lấy khăn lụa, cởi áo rồi lau qua một lần, sau đó mới cho nữ nhi bú.

 

Cánh tay nhỏ múp máp của Phì Phì nắm chặt lấy vạt áo Tiểu Kiều, bé nhắm mắt nuốt từng ngụm một, vang lên ừng ực, sau khi ăn no, Phì Phì ngủ thiếp trong lòng của Tiểu Kiều.

Loading...