Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:05:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều ôm nữ nhi vào lòng, chờ khi bé ngủ say mới nhẹ nhàng đặt bé xuống giường.

 

Thời tiết dần nóng lên, Phì Phì mập mạp nên lúc ngủ hay bị chảy mồ hôi ở cánh tay và cổ.

 

Tiểu Kiều lấy một tấm chăn mỏng phù hợp với khí trời đầu hạ, đắp lại cho con, để nhũ mẫu ở bên trông nom, nàng đi tới gặp Từ phu nhân.

 

Lúc mới đến Bắc phòng nàng đã đi gặp Từ phu nhân trước tiên.

 

Bà chỉ hỏi han hai câu việc đi đường rồi bảo nàng đến thăm Phì Phì.

 

Lúc này đây, bà đang ở trong căn nhà ấm trồng hoa mà Tiểu Kiều xây cho bà dạo trước, tưới nước cho bụi tường vi mới được chuyển về từ núi Kê năm ngoái.

 

Trong đình viện bừng bừng sức sống. Lá tường vi xanh biếc vương đầy nước, trên đầu cành mới nhú mấy nụ hoa. Mặc dù chưa hé nở nhưng mùi hương ngào ngạt đã dụ ong bướm tới, một con bọ cánh cứng quay cái lưng vàng đốm đen nghiêng nghiêng bay tới, đụng vào người Từ phu nhân, “bịch”, nó ngửa mặt lên trời rơi thẳng xuống vũng bùn, không sao vỗ cánh được, mấy cái chân vẫy vẫy vang lên từng tiếng ong ong, vụng về và nỗ lực, muốn xoay người bay lên trời lần nữa nhưng uổng công vô ích.

 

Không biết con mèo nhỏ chui ra từ chỗ nào, nó nhanh tay nhào tới, móng vuốt đè chặt lên, ngửi thử rồi đẩy đẩy chơi đùa.

 

Từ phu nhân ôm lấy con mèo nhỏ, lật con bọ kia lên.

 

Bọ cánh cứng bò bò mấy bước trong vũng bùn, đập cánh “vù” một tiếng, bay lên trời thành một đường vòng cung thành một chấm đen tròn, biến mất giữa bụi hoa.

 

“Phì Phì đã ngủ chưa?”

 

Từ phu nhân chuyển mắt, mỉm cười hỏi.

 

“Đã ngủ rồi ạ”.

 

Tiểu Kiều đáp lời.

 

“Tổ mẫu…”

 

Nàng khẽ gọi, trong cổ họng như có vô số lời muốn nói.

 

Vậy mà không cách nào nói ra.

 

“Lấy cho ta cây kéo”. Từ phu nhân bảo.

 

Tiểu Kiều nhận kéo từ trong tay Chung bà bà, đưa tới.

 

Từ phu nhân cầm kéo, cẩn thận cắt đi mấy cái lá héo có một lớp trứng sâu màu trắng phía bên trên.

 

“Ta biết cả”. Bà vừa tỉa cành vừa nói, “Ta còn nhớ lần trước khi phụ thân cháu tới U Châu, ta rất ấn tượng về sự nho nhã thông minh của ông ấy. Mười mấy năm qua, thời gian thoăn thoắt như thoi đưa, mới đó mà…”

 

Trong lòng Tiểu Kiều bỗng xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.

 

Nàng muốn hỏi lão phu nhân mà mình vô cùng kính trọng, hết mực thương yêu, tại sao lúc trước bà lại đồng ý lời đề nghị cầu thân của Kiều gia, để tôn nhi duy nhất mà mình yêu quý cưới một nữ tử đến từ nhà họ Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-166.html.]

 

“Thiệu Nhi không nói bao giờ thì về hả?”

 

Từ phu nhân chợt hỏi.

 

“Hán Trung đang gây hấn, có lẽ chàng còn phải bận bịu chuẩn bị cho chiến tranh, chỉ sợ không về được…”

 

Tiểu Kiều định thần, vội đáp.

 

Ánh mắt Từ phu nhân dừng lại trên mặt nàng một lúc.

 

Tiểu Kiều đón lấy ánh mắt của bà, không hề né tránh.

 

TBC

“Cháu vừa mới về, trên đường đi cũng đã vất vả rồi. Đợi ngày mai thoải mái rồi ôm Phì Phì về Tây phòng thôi”.

 

Từ phu nhân nhìn nàng chốc lát, khẽ gật đầu, khuôn mặt tỏa ý cười.

 

 

Từ xưa đến nay, trong quân thường có chức vụ hành quân tòng sự riêng, vừa kiểm tra danh sách số lượng binh sĩ c.h.ế.t trận, vừa hỗ trợ giúp đỡ gia đình người tử nạn.

 

Tuy đã có quy định như thế, nhưng chỉ có mỗi Thịnh thế hoàng triều thực hiện được điều trên, cũng là tấm gương nhân nghĩa của thánh hiền mong tới.

 

Sinh vào thời loạn lạc, chiến trận suốt nhiều năm liên tục, những trận đấu ác liệt và binh sĩ kiên cường, không biết bao nhiêu người tử nạn, mạng người rẻ mạt chẳng khác nào rơm rác.

 

Nếu có đại chiến, t.h.i t.h.ể của binh lính c.h.ế.t trận nằm rải rác, như thể chồng lên nhau.

 

Thậm chí, khi quân lương thiếu thốn, những người lính c.h.ế.t đi hoặc cướp đồ từ bách tính cũng trở thành lương thực, chuyện như vậy cũng không lạ lùng gì.

 

Đánh nhau và c.h.ế.t chóc đã trở thành một lẽ dĩ nhiên như ăn uống cơm nước hằng ngày. Ở trong quân Ngụy Thiệu, giữa lúc chiến sự liên miên, họ cũng không thể điểm danh hết tất cả những người vừa ngã xuống.

 

Mẫu thân và thê tử họ chỉ có thể ngóng chờ trong vô vọng, ngày này qua ngày khác.

 

Mười sáu binh sĩ hi sinh khi hộ tống Ngụy Lương tới Duyện Châu ngày đó đều có danh sách đủ. Có mấy người cũng là người Ngư Dương, xuất thân từ những hộ bình thường.

 

Tin dữ đã được quân đội gửi tới nhà của họ, theo như cách thức người c.h.ế.t trận bình thường.

 

Tiểu Kiều lấy một phần của hồi môn của mình, phái người gửi tới trợ cấp cho người nhà những binh sĩ tử trận.

 

Nhưng nàng không tự mình đi tới.

 

Địa vị tôn ti không cùng bậc, cho dù nàng biết nguyên nhân thực sự về cái c.h.ế.t của nhi tử hay phu quân nhà họ, nàng cũng chỉ có thể biểu đạt sự cảm kích vậy thôi.

 

Mấy ngày sau, nàng đi thăm mẫu thân và thê tử của Ngụy Lương.

 

Loading...