Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:06:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, đối diện với nàng là cặp mắt nhìn mình chăm chú và lo lắng của Ngụy Thiệu.

 

Không biết hắn về từ khi nào, đèn trong phòng cũng sáng trưng.

 

Đôi mắt mờ nước và gò má với vết ướt loang lổ, trước ngực, sau lưng nàng toàn là mồ hôi lạnh, quần áo dính sát vào da thịt.

 

Mặc dù được hắn ôm thật chặt vào lòng, đôi vai nàng vẫn run lên vì lạnh.

 

“Nàng sao vậy?”

 

Tiếng Ngụy Thiệu lo lắng, ôm nàng càng chặt hơn, một bàn tay khác đưa lên, lòng bàn tay với những vết chai sần nhẹ nhàng lau hết mồ hôi lạnh trên trán và nước mắt.

 

Tiểu Kiều uể oải dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, nhắm mắt lại lắc đầu.

 

Ngụy Thiệu ngắm nàng chăm chú.

 

“Ác mộng sao?”

 

Tiểu Kiều không nói.

 

“Mơ cái gì?” Hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì?”

 

Lần thứ hai Tiểu Kiều lại lắc đầu.

 

Nàng không muốn khóc nữa, chỉ là một giấc mộng thôi mà, bây giờ tỉnh lại cần gì phải sợ đâu.

 

Nhưng mà nước mắt cứ từ từ dâng lên trong hốc mắt nhắm nghiền.

 

Hắn càng thúc hỏi, nước mắt càng giàn giụa nhiều hơn.

 

Mãi cho đến cuối cùng, nàng hoàn toàn không kiềm chế được nữa, cơ thể run lên như lá rụng mùa thu, nước mắt làm chiếc áo trước n.g.ự.c hắn ướt nhẹp.

 

Lòng Ngụy Thiệu cũng như bị nước mắt nàng thấm đẫm, xoắn xuýt lại vào nhau.

 

 

Hắn tìm được mẫu thân ở từ đường rồi đưa bà về phòng.

 

Lại một lần nữa hắn nghe được từ chính miệng mẫu thân sự thù hận thâm căn cố đế của bà với Tiểu Kiều từ trước, bất giác hắn lại cảm thấy chống cự và căm ghét.

 

Nhưng nhìn người phụ nhân đã sinh ra mình và dưỡng dục, bởi vì lo mình trách mà tỏ vẻ thấp thỏm lo âu, ngay thời khắc đó, trong lòng hắn lại có phần hổ thẹn.

 

Hắn ở bên chăm sóc người mẫu thân đã bỏ quên rất lâu, chờ bà ngủ rồi mới trở về phòng.

 

Khi đó đã là canh năm.

 

Tiểu Kiều đang nằm ngủ rất say.

 

Hắn không muốn làm nàng giật mình nên định chợp mắt một lúc trước khi trời sáng, ngày mai sẽ đi theo dự định.

 

Tiếp theo đây là trận chiến Lang Gia, hắn buộc lòng phải đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-172.html.]

 

Lưu Diễm trù tính với Duyện Châu, hắn sẽ nhân cơ hội này tấn công vào Lang Gia, giống như lời lúc trước từng nói với tổ mẫu, tuyệt đối không vì chỉ báo thù.

 

Đó là mưu cầu thiên hạ.

 

Một trận đại chiến điều động mấy trăm ngàn nhân mã, trước khi chiến sự xảy ra có nhiều chuyện phiền phức phải chuẩn bị chu toàn, người thường khó mà tưởng tượng được.

 

Mặc dù mấy người Công Tôn Dương và Vệ Quyền đã xử lý chu toàn, nhưng hắn vẫn muốn qua sớm để tự mình giám sát.

 

Chỉ cần trong một kích.

 

Sau đó, hắn lại bị cơn mê sảng của nàng đánh thức.

 

Chưa bao giờ hắn thấy nàng bất an như thế.

 

Lúc đầu thậm chí hắn không gọi nàng tỉnh…

 

 

“Man Man, đừng sợ, có ta đây.”

 

Ngụy Thiệu ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của nàng thêm lần nữa, cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên vầng trán ướt sũng mồ hôi lạnh, thấp giọng an ủi nàng.

 

Tiểu Kiều co ro trong lòng hắn, vùi mặt vào lồng ngực, kìm nén đến mức vai run lên từng hồi.

 

Tiếng chuông lắc nhẹ bỗng vang lên.

TBC

 

Trên giường nhỏ, Phì Phì bị tiếng khóc của Tiều Kiều đánh thức, bé duỗi chân mấy lần cố gắng xoay người lại, lật được một nửa lại quay về, ô a hai tiếng, không thấy mẫu thân ở bên nên bật khóc.

 

Tiểu Kiều mở mắt ra, ống tay áo vội vàng lau hai mắt, nàng thút thít định bò dậy khỏi lồng n.g.ự.c Ngụy Thiệu đi xuống giường.

 

Nhưng mà Ngụy Thiệu lại không chịu buông ra, hắn ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên gối, bàn tay lau sạch vệt nước mắt cho nàng, hắn nói: “Nàng cứ nằm đi.”

 

Đắp kín chăn cho nàng, hắn xuống giường ôm lấy Phì Phì dỗ dành.

 

Hai bàn chân nhỏ của Phì Phì giẫm đạp, bé nhắm mắt khóc lóc đòi mẫu thân.

 

“Đưa thiếp đi.”

 

Tiểu Kiều ngồi dậy.

 

Ngụy Thiệu ra hiệu nàng đừng xuống, hắn tự ra mở cửa gọi một tiếng.

 

Xuân Nương và nhũ mẫu nhanh chóng chạy tới đây.

 

“Ôm Phì Phì ra ngoài dỗ bé ngủ đi.” Hắn ra lệnh.

 

Xuân Nương liếc mắt nhìn Tiểu Kiều trên giường, bà không nói gì nhiều vội ôm Phì Phì còn đang khóc.

 

Nhũ mẫu cầm theo mũ nhỏ bọc cho bé, hai người lần lượt lùi ra.

 

Loading...