Xuất Giá Giải Nguy - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:53:20
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Và đó cũng chính là thời khắc huy hoàng vinh dự nhất của cả đời Chu thị.
Bà không còn cảm thấy sợ gì nữa, không những thế còn vô cùng hi vọng giây phút đó đến gần. Bà đã chuẩn bị xong cả rồi.
Ngay ngày hôm trước, tin Thượng Cốc thủ thành rất khó khăn lan đến Ngư Dương lần thứ hai, từ khi tộc Hung Nô lấn xuống phía Nam cho tới nay, bầu không khí bao phủ bầu trời Ngư Dương căng thẳng chưa từng có, giữa đêm khuya, Chu thị bỗng rơi vào mộng du.
Hoàng bà bà nói, bà chạy xộc ra khỏi nhà trong y sam xốc xếch, lao như điên về phía từ đường, miệng không ngừng la hét: “Người Hung Nô đánh tới”, sau đó lao vào trong từ đường, bà đuổi hết mọi người ra ngoài, đóng chặt cửa lớn, sau đó không lâu, ánh lửa trong từ đường dần bùng lên dữ dội.
…
Lúc Tiểu Kiều về tới Ngư Dương, cả Ngư Dương đã lan truyền tin tức Quân hầu lui binh về Thượng Cốc, người Hung Nô đại bại chạy về, không khí ngột ngạt bao phủ khắp thành trì trong suốt nhiều ngày qua đều quét sạch sành sanh, người người vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.
Chu thị bị lửa cháy trọng thương, dần như đã hủy cả khuôn mặt, bà nằm đó thoi thóp, ánh mắt vô hồn.
Tiểu Kiều bưng một bát thuốc tới, ngồi bên giường gọi bà. Lúc đầu Chu thị còn thẫn thờ không phản ứng, một lúc lâu sau bà mới giật mình tỉnh táo lại nhờ tiếng gọi to, từ từ đưa mắt nhìn khuôn mặt Tiểu Kiều, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bà bật dậy từ trên giường, đưa hai tay ra bóp cổ Tiểu Kiều.
“Tộc Hung Nô! Tộc Hung Nô! Ta mới là chủ mẫu Ngụy gia! Có ta ở đây, bọn mày đừng hòng bước vào từ đường Ngụy gia nửa bước.”
Hai mắt bà ánh lên thứ ánh sáng kì dị, cắn răng nghiến lợi la hét.
Hoàng bà bà đứng bên cũng hoảng hốt đến biến sắc, bà hét to “Không được”, rồi cuống quýt xông lên ngăn cản.
Sức của Chu thị không phải mạnh bình thường, ba bốn người đứng lôi kéo hai bên, rốt cuộc mới gỡ được bàn tay bóp chặt ở trên cổ Tiểu Kiều.
Hai tay Chu thị quào loạn giữa không trung một lúc, hai mắt trắng dã ra rồi bật ngửa lại giường, cơ thể co rút lại, miệng vẫn lầm bầm không dứt.
TBC
Chén thuốc rơi vỡ trên mặt đất, Tiểu Kiều nằm ho khan trên đất.
Hoàng bà bà vội vàng tới dìu nàng.
Tiểu Kiều che cổ, khoát tay áo: “Bà đi chăm sóc bà mẫu đi…”
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, cửa lớn bị người ngoài đẩy ra.
Tiểu Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Thiệu xuất hiện ngay trước cửa.
Trên người hắn là chiến giáp còn chưa kịp cởi ra, tà áo nhuốm máu.
“Nam quân.”
Đám người Hoàng bà bà ngẩn ra rồi nhanh chóng bước lên nghênh tiếp, họ quỳ gối hai bên, cúi đầu không dám phát ra nửa tiếng.
Ánh mắt Ngụy Thiệu dừng trên người Chu thị nằm trên giường, hắn sững lại một thoáng rồi bước nhanh vào trong, lướt qua người Tiểu Kiều lao tới ngay trước giường.
“Mẫu thân.”
Giọng của hắn hơi run.
“Thầy thuốc đâu, thầy thuốc đâu rồi?”
Hắn rướn họng hét to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-183.html.]
“Bẩm Nam quân, đêm qua thầy thuốc ở bên cạnh phu nhân suốt cả đêm, vừa mới ra ngoài nghỉ ngơi ạ. Tỳ đi gọi hắn ngay…”
Hoàng bà bà vội vàng bò dậy, hoảng hốt lao ra ngoài gọi người.
“Thiệu Nhi, là con sao? Con về rồi…”
Chu thị từ từ mở cặp mắt sưng phù ra, nhìn Ngụy Thiệu chăm chú, bà cố sức đưa tay lên muốn vuốt ve mặt hắn.
“Mẫu thân, nhi tử bất hiếu nên tới chậm, để mẫu thân phải chịu khổ thế này!”
Ngụy Thiệu nắm chặt bàn tay được băng kín của Chu thị, trầm thấp nói.
“Ta không sao, Thiệu Nhi, con không cần phải lo lắng cho ta…” Trong đôi mắt bà ánh lên nét vui mừng, khóe miệng mỉm cười thoải mãn, bà lẩm bẩm: “Người Hung Nô đánh tới đây, phá được cửa thành Ngư Dương rồi, bọn họ muốn gây bất lợi cho liệt tổ liệt tông nhà Ngụy gia chúng ta, ta thề sống c.h.ế.t phải bảo vệ từ đường, quyết không để người Hung Nô thực hiện được…”
Ngụy Thiệu cúi đầu, hai vai phía sau hơi co lại, nghẹn ngào đáp: “Nhi tử biết cả… Mẫu thân đừng nói nữa, dưỡng thương trước quan trọng hơn…”
“Không, không, ta không sao cả! Ta rất khỏe.” Ánh mắt Chu thị bỗng rơi xuống trên người Tiểu Kiều ở sau lưng Ngụy Thiệu, đột nhiên cả người bà lại trở nên căng thẳng, chỉ vào Tiểu Kiều rồi nói: “Bảo nàng đi ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy nàng ta…”
Bà cau mày, cắn răng nói, trong cổ họng như phát ra từng tiếng than khóc.
“Mẫu thân bình tĩnh đã.” Ngụy Thiệu cố gắng động viên bà.
“Thiệu Nhi, con còn muốn bảo vệ nàng nữa sao, nàng là người Hung Nô, người Hung Nô! Ngụy gia chúng ta không tha thứ cho người Hung Nô.”
Hai mắt Chu thị trợn trắng, cả người không ngừng run rẩy.
Ngụy Thiệu quay đầu lại, nhìn Tiểu Kiều như có ý xin nàng rời đi.
Hai mắt hắn ửng hồng, dường như còn ngấn lệ.
Tiểu Kiều gật đầu với hắn rồi từ từ lui về sau, đi tới cửa, nàng quay người ra ngoài.
Sau khi trở lại Tây phòng, nàng nhìn ánh nến ngồi sững một hồi lâu.
Xuân Nương và Phì Phì vẫn còn ở Phạm Dương, chưa có ai tới đón nên vẫn chưa quay về.
…
Hừng đông ngày hôm sau, lúc Ngụy Thiệu trở lại Tây phòng, trong phòng đã không còn bóng ai.
Vú già nói, đêm qua Nữ quân đã khởi hành suốt đêm tới Vô Chung.
Nữ quân còn để lại một câu, xin Nam quân cứ yên tâm, nàng sẽ chăm sóc tổ mẫu.
…
Vô Chung là một nơi an dưỡng rất tốt. Sau khi Từ phu nhân được đưa tới đây, bệnh trạng đã dần có chuyển biến tốt.
Lúc Tiểu Kiều qua đó, tinh thần của bà cũng khá hơn rất nhiều.
Nửa tháng sau, tin Chu thị qua đời được đưa tới, Từ phu nhân được Tiểu Kiều đỡ ra đình viện tản bộ.
Khi biết được tin, bà trầm mặc một lúc rồi nói: “Người hồ đồ cũng là người đáng thương.”