Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:53:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều đáp: “Tổ mẫu quá khen rồi. Chẳng qua chúng ta sinh giữa thời loạn lạc, đông dân đói khổ, thay vì chỉ lo cho thân mình, họ biết phải giúp người thiên hạ, nào dám xưng anh hùng, đệ đệ và tỷ phu của con chỉ gắng làm hết sức mà thôi.”

Từ phu nhân nhìn nàng một lát rồi than thở: “Cháu làm cái gì cũng tốt cả, chỉcó cái đã chịu đựng quá nhiều. Hiểu chuyện thì tốt đấy, nhưng con bé này hiểu chuyện đến mức khiến lòng bà nhói đau.”Bà chuyển hướng sang Ngụy Thiệu, “Lần này Thượng Cốc bị bao vây, nếu không nhờ thê tử của cháu nghĩ ra cách mượn trợ lực từ binh lính tộc Khương, nếu không phải con béở lại Thượng Cốc đồng sinh cộng tử để khích lệ quân dân, chờ cháu dẫnbinh quay về, nói không chừng Ngư Dương đã bị tộc Hung Nô đánh bại! Cháu nên làm gì không cần ta nhiều lời nữa chứ?”

Ngụy Thiệu nhìn Tiểu Kiều một chút, sau đó bái lạy Từ phu nhân, hắn nói: “Tổ mẫu dạy bảo, tôn nhi ghi nhớ từng chữ ở trong lòng.”

Từ phu nhân gật đầu, nói với Tiểu Kiều: “Lần này Thượng Cốc được giải vây, nói cháu là công thần đầu tiên cũng không hề quá đáng. Cháu có tâm nguyện hay mong muốn gì không,cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ đứng ra làm chủ, giúp cháu được thành toàn.”

Tiểu Kiều cũng quỳ trước mặt bà, cung kính dập đầu với tổ mẫu, sau khi ngồi thẳng dậy, nàng nói: “Có lời vàng ngọc của tổ mẫu, vậy cháu cả gan muốn xin bà một chuyện.”

Từ phu nhân mỉm cười: “Nói đi! Không cần lo lắng!”

Tiểu Kiều nói: “Mấy tháng trước cháu nhận được thư của phụ thân, mặc dù câu chữrất lạc quan, nhưng trong lòng cháu vẫn không bớt lo âu. Nếu như tổ mẫu và phu quân đồng ý, cháu muốn đưa Phì Phì về Đông Quận ít ngày. Cháu biết tổ mẫu rất yêu quý Phì Phì, đáng nhẽ không nên để bà xa con bé, huống hồ tổ mẫu vừa mới qua cơn bệnh, cháu nên ở bên để tận hiếu với bà. Chính cháu cũng biết yêu cầu này quá đáng.”

Ngụy Thiệu lấy làm kinh hãi, hắn vội quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều, thấy hai mắt nàng trông ngóng nhìn sang hướng Từ phu nhân, vẻ mặt đoan trang.

Bất giác Ngụy Thiệu muốn mở lời phản đối, không ngờ Từ phu nhân đối diện đã gật đầu ưng thuận: “Được.”

Ngụy Thiệu sững sờ nhếch miệng lên, ngừng lại.

Từ phu nhân nói: “Thanh Châu Lang Gia đều sụp đổ, bây giờ toàn cảnh Sơn Đông có thể nói làbình ổn an hòa, cháu có thể đi. Phụ thân cháu chỉ ở có một mình, hai mắt lại bất hạnh mù đi, dù ngoài miệng không nói nhưng nhất định trong lòng cũng rất thương nhớ cháu, huống chitừ khi Phì Phì sinh đến nay, phụ thân cháu cũng chưa được ôm ấp con bé lấy một lần, bây giờ ta đã khỏe nhiều rồi, hiện tại cũng chẳng có việc chi, cháu cứ yên tâm dành thời gian ởbên chăm sóc phụ thân cháu, làm trònđạo hiếu.”

Tiểu Kiều dập đầu cảm tạ Từ phu nhân.

Từ phu nhân mỉm cười, ra hiệu cho nàng đứng dậy, thấy Ngụy Thiệu trông vẫn còn lo lắng, bà nói: “Cháu có rảnh lắm không? Nếu rảnh thì tạm gác việc đã, đưa thê tử của cháu về Đông Quận trước đi!”

“Đang yên đang lành sao đột nhiên nàng lại về Đông Quận?”

Vào phòng mình, Ngụy Thiệu vội vàng cho mọi người lui ra, vẻ mặt nôn nóng hỏi.

“Lần trước sau chuyện ở Duyện Châu, hai mắt phụ thân thiếp bị độc, thiếp chỉ mới chăm sóc ông mấy ngày đã vội vã quay trở về Ngư Dương, trong lòng vẫn thấy luôn áy náy. Bây giờ mọi chuyện ở bên này yên ổn, không lâu nữa chàng cũng phải đi rồi, tổ mẫu nhân từ không cần thiếp ở bên tận hiếu, thiếp muốn về Đông Quận ở ít ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-185.html.]

Tiểu Kiều ngồi một bên mép giường, vừa cúi đầu xếp tã cho Phì Phì, vừa giải thích.

Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hắn bước lên một bước, ngồi xuống bên cạnh nàng ôm chặt.

“Nàng đang giận ta có phải không? Ngày ấy lui binh đúng là ta sơ sót, trong lòng chỉ muốn đánh đuổi tộc Hung Nô mà không kịp ghé qua hỏi thăm nàng. Sau đó mẫu thân ta có chuyện, lúc đó ta đã không quan tâm đếncảm nhận của nàng. Có phảinàng giận ta lắm không?”

Tiểu Kiều lắc đầu: “Ta không hề tức giận…”

“Vậy nàng đừng về Đông Quận nữa, ta không muốn nàng về…”

Ngụy Thiệu ôm lấy nàng thật chặt, như một đứa trẻ bị người ta cướp đi món đồ yêu thích nhất.

Bỗng dưng hắn đẩy nàng xuống giường, vội vàng hôn đôi môi người ấy như lấy lòng dụ dỗ, bàn tay cũng bắt đầu kéo vạt áo của nàng.

Một lát sau, hắn dần ngừng lại, vùi mặtvào hõm vai của nàng, giọng nói buồn rầu lẫn bi thương: “Nàng vẫn giận ta…”

“Nàng muốn ta phải làm thế nào mới bằng lòng ở lại? Man Man nàng nói cho ta biết đi!”

Hắn bỗng ngẩng đầu lên, “Ta không đi nữa nhé? Ta sẽ ở nhà, dành nhiều thời gian ở bên nàng, có được không?”

Hắn nhẹ nhàng lay lay bờ vai đó, chẳng khác nào làm nũng.

Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, cười nhẹ.

“Phu quân, thiếpkhông giận chàng mà. Chúng ta làm phu thê cũng đã được mấy năm, từ đó đến nay có thể nói là gập ghềnh trắc trở. Thiếp biết chàng cũng có khó khăn, nhưng thiếp không dối chàng, thật ra thiếp cũng không hề dễ.”

Ngụy Thiệu trố mắt.

Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi dài hơi run run một chút, hít một hơi thật nhẹ.

TBC

“Cảm giác của thiếp hôm nayđã thoải mái hơn nhiều, nhưng không biết tại sao lại thấy hơi mệt mỏi. Tổ mẫu cho phép thiếp làm càn, thiếp cũng muốn nghe lòng mình một lúc.”

“Thiếp muốn về Đông Quận. Ngoài thăm hỏi phụ thân của thiếp ra, a tỷ của thiếp cũng ở nhà, thiếpmuốn ở lại ít ngày. Hi vọng phu quân đừng ngăn cản.”

Tiểu Kiều nhìn hắntừ từ nói.

Loading...