Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:55:11
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở thượng du sông Khắc Lỗ Luân[1] và bờ phía Nam thượng du sông, dưới lá chắn thiên nhiên của ngọn núi Yên Nhiên, có một vùng đất rộng lớn cảnh đẹp như tranh vẽ, nơi này là Vương Đình Thiền Vu ở Long Thành

[1] Sông Khắc Lỗ Luân: tên tiếng Mông Cổ là kerülen γoul hay còn gọi là sông Kherlen, bắt nguồn từ ngọn núi Khẳng Đặc ở Mông Cổ.

Hằng năm, cứ vào mùa thu, Vương đình lại cử hành đại hội Trệ Lâm. Thiền Vu và quý tộc, các danh gia vọng tộc khác ở Hung Nô, bao gồm Côn Tà Vương, Lâu Phiền Vương, Hưu Chư Vương cùng hai mươi bốn bộ ở các nước chư hầu, các bộ tộc bôn ba cùng tề tựu về đây. Trong đại hội, ngoài việc thông báo nhân khẩu với Thiền Vu, cống dâng các sản phẩm chăn nuôi, họ còn cử hành tiệc liên hoan chúc mừng, suốt một tháng này, trong ngoài Vương đình, mấy chục ngàn nhà bạt[2] cùng nhau múa hát, lửa trại trắng đêm không ngừng nghỉ.

[2] Nhà bạt: nhà ở Mông Cổ.

Đại hội Trệ Lâm vào năm nay, Tả Hiền Vương Ô Duy dẫn ba trăm ngàn kị binh xuôi nam tập kích, theo dự tính trước đó, nhiều nhất chỉ trong vòng nửa tháng, Ngư Dương sẽ bị công thành.

Nếu mong ước đó thành sự thật, tin tức này chính là thắng lợi lớn nhất suốt hai mươi năm qua của dân tộc Hung Nô, từ sau khi đánh mất vùng Hà Sáo[3], để trấn an lòng người.

[3] Hà Sáo:  khu vực sông Hoàng uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây, cùng vùng núi Hạ Lan Sơn, Lang Sơn và Đại Thanh Sơn, Trung Quốc

Vì thế, tất cả mọi người bao gồm cả Thiền Vu đều ngóng chờ tin chiến.

Không ai ngờ rằng, chờ đợi đến hơn nửa tháng sau, tin tức gửi về lại là thất bại trong đợt tấn công vào Thượng Cốc, Ngụy Thiệu lui binh, Ô Duy đại bại, cuối cùng kể cả Hàng Viên, họ hao tổn gần mười vạn binh mã.

Cứ ba người sẽ có một người không thể trở về nhà.

Thiền Vu nổi giận, dừng hết đại yến đãi khách trong lều vua, có người lén lút lên án Ô Duy một cách thậm tệ, Ô Duy lo nơm nớp.

Dân du mục biết tin càng hoảng sợ bất an, họ hỏi thăm xung quanh tung tích của nam nhân nhà mình đi tham chiến.

Mặc dù đại hội Trệ Lâm còn tiếp tục, nhưng bầu không khí từ vui mừng rực rỡ lại phút chốc hạ xuống tận điểm băng.

Đêm hôm đó, Ngụy Nghiễm ngồi trong lều tự rót rượu tự uống.

Mấy bình rượu trước mặt đều dần dần uống cạn, lúc hắn chuếnh choáng say, đột nhiên màn cửa bị vén lên, một bóng người loạng chòa loạng choạng đi tới.

Đó chính là Tả Hiền Vương Ô Duy.

Hình như Ô Duy đã uống không ít rượu, khuôn mặt đỏ bừng, hắn dừng lại trước mặt của Ngụy Nghiễm, đôi mắt đỏ quạch nhìn vào hắn chằm chặp, thở dồn.

Ngụy Nghiễm làm như không hay biết, lại rót thêm một chén.

“Ngụy Nghiễm, tao đã cho người điều tra rồi, mấy ngày tao dẫn đại quân xuôi nam tiến công vào Sơn cốc, mày không hề có mặt ở Vương đình. Thiền Vu cũng không phái mày ra ngoài làm gì cả, những ngày đó mày đã đi đâu hả?”

Ngụy Nghiễm vẫn bất động như trước, giống như trước mặt chẳng có ai.

Ô Duy cười gằn: “Tao biết mày sẽ không thừa nhận! Lần này tao xuôi nam, kế hoạch rõ ràng, đẩy cao tốc độ, chỉ mới hai ngày đã qua được sông Tang Kiều! Nếu không phải có người báo tin cho người Hán, tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy, họ có thể tìm ra giải pháp để đối phó toàn diện? Tao suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy mày là khả nghi nhất! Mày vốn là người Hán, đến Vương đình ta mặt ngoài là gia nhập Hung Nô, thực ra là gian tế mà Ngụy gia phái tới! Nếu lần này không phải mày mật cáo, khiến ta bị tiết lộ tiên cơ, ba trăm ngàn thiết kị của ta cũng không thất bại ở Thượng Cốc? Mày tưởng tao không biết hay sao? Mày đã tới Vương đình này rồi mà vẫn còn không phục, kích thích Bát thị Hô Diễn thị, không chỉ phản đối ta mà còn có mưu đồ gây rối với Thiền Vu! Tao sẽ g.i.ế.c mày….”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-192.html.]

Hắn rút đao ra, đ.â.m thẳng tới chỗ Ngụy Nghiễm. Nhưng mà do say rượu, một đao c.h.é.m hụt vào khoảng không, lưỡi đao cắm sâu vào măt bàn, khó mà rút ra được.

Trong tay Ngụy Nghiễm bỗng xuất hiện một thanh chùy thủ bằng vàng, chỉ trong chớp mắt đến mức không nhìn rõ, lưỡi đao nhoáng một cái đã đ.â.m thẳng vào bụng của Ô Duy, cây đao cắm hết chỉ còn khúc chuôi ở bên ngoài.

Con ngươi Ô Duy như khép lại, hai mắt trợn ngược tựa khuyên đồng, ánh mắt hắn hiện rõ tia sáng không tin nổi, yên lặng nhìn đôi mắt màu xám đen thâm trầm của Ngụy Nghiễm, lạnh lùng không xúc cảm. Miệng hắn mấp máy mấy lần, cuối cùng cả người đổ “rầm” xuống một tiếng, ngã dưới chân Ngụy Nghiễm.

Mấy thị vệ của Ô Duy nghe tiếng thì chạy tới, nhìn thấy cảnh đó họ kinh hoàng vội vàng rút đao ra.

Sau khi Ngụy Nghiễm ngồi xuống bàn uống rượu, vẻ mặt hắn hờ hững nhìn Ô Duy co giật trên mặt đất, mãi đến khi ngừng giãy.

Hắn chuyển mắt đi, ngửa cổ uống cạn rượu trong chén, như thể chẳng có gì xảy ra.

Mấy thị vệ nhìn nhau, kinh hoàng từ từ lùi về sau, đi đến màn cửa thì nhanh chóng ra ngoài.

Bên ngoài trướng, gió thu từ ngọn núi Yên Nhiên hiu quạnh thổi, vù vù phất mạnh vào mao đỉnh trong trướng. Không biết ở nơi nào xa xa, có tiếng sáo đêm văng vẳng ai đó thổi, nghẹn ngào du dương, véo von trầm bổng, như thể đong đầy bao mong nhớ không có người gửi trao.

Một cơn gió mạnh thổi màn cửa tung bay, gió đêm ùa vào, trong ánh lửa chập chờn ở trong lều, một nữ lang xinh đẹp với trang phục quý nữ đang xông tới.

Trên người nàng là chiếc áo cộc tay thêu hoa văn tinh tế, ba màu xanh đỏ tím được thêu bằng tơ vàng, đầu đội mũ hoa tám cánh làm bằng bạc, trên trán mũ có khảm một viên hồng ngọc lớn, chân mang đôi ủng da đầu nhọn, cả người hào nhoáng và hoa lệ.

Đây chính là cơ thiếp trước kia, Lan Vân của Ngụy Nghiễm.

Lan thị gốc gác là Quý tộc khác phái của Hung Nô, là một trong hai mươi bốn bộ. Lúc trước bộ này bị hoạch tội nên Thiền Vu giáng chức, suốt mấy năm nay, nhờ chiến công đạt được mà Lan thị mới quật khởi thế này. Huynh trưởng Lan Vân được phong là Lan Vương, Lan Vân cũng được phong lên làm công chúa, bởi vì nàng xinh đẹp hơn người, lại được mỹ danh là minh châu của thảo nguyên, vô số người trong hai mươi bốn bộ lũ lượt đến cầu hôn, nhưng nàng ta vẫn một mực từ chối.

Công chúa Lan Vân này chung tình với Tiệm Tương Vương Hô Đồ Côn, ở Vương đình ai ai cũng biết chuyện.

Lan Vân vội vã xông vào, thấy Ô Duy nằm c.h.ế.t trên mặt đất với một thanh chùy thủ cắm vào ngực, sắc mặt nàng thoáng đổi, nhào tới trước Ngụy Nghiễm run giọng hỏi: “Chàng g.i.ế.c hắn? Chàng g.i.ế.c hắn thật sao?”

Ngụy Nghiễm làm như không nghe thấy, tự mình rót thêm một chén rượu.

Lan Vân nắm lấy cổ tay bưng chén rượu của hắn, lo lắng hỏi: “Ca ca ta biết chuyện Ô Duy say mèm còn đi tới tìm chàng, thế nên huynh ấy cũng đi theo. Ca ca đã chặn đường mấy thị vệ của Ô Duy… đi báo tin rồi! Nhân lúc Thiền Vu còn chưa biết, chàng đi mau!”

TBC

Ngụy Nghiễm giật cổ tay đang bị nàng nắm chặt, ánh mắt chưa từng nhìn tới nàng, khẽ đáp: “Công chúa sớm ngày trở về Lan Bộ thì tốt hơn. Ta ở đây không cần nàng mong nhớ.”

Lan Vân kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đầy đau khổ, nàng từ từ quỳ xuống bên cạnh hắn: “Thiếp biết trong lòng chàng khổ sở. Lúc trước Nhật Trục Vương vẫn mong chàng trở về, vì thế mới phái thiếp tới ở cạnh bên chàng, vừa hầu hạ vừa chờ thời làm việc. Chuyện thiếp lợi dụng Kiều Nữ khiến chàng không có cách nào đối mặt với Ngụy gia, rốt cuộc chàng cũng quay về tộc, bây giờ ở trong Vương đình này, mặc dù người người tôn xưng chàng là Hô Đồ Côn, nhưng thiếp biết, trong lòng chàng không thể xóa được dấu ấn của người Hán… Thiếp có lỗi với chàng. Nhưng dù có ti tiện tới đâu, lúc trước nhờ ơn chàng tha chết, thiếp biết mình đã không còn tư cách ở lại hầu hạ bên cạnh chàng. Vốn đã không còn mặt mũi quấy nhiễu chàng thêm nữa, nhưng bây giờ, Ô Duy gièm pha ngay trước mặt Thiền Vu, nói chàng báo tin cho người Hán, người Hán đề phòng cho nên hắn xuôi nam bất lợi, chỉ sợ bây giờ Thiền Vu đã sinh lòng nghi hoặc, huống hồ không ngờ chàng lại g.i.ế.c Ô Duy! Thiếp xin chàng, chàng đi nhanh đi…”

“Biến.”

Hai mắt Ngụy Nghiễm hằn vết đỏ, hơi rượu nồng nặc, gằn ra một chữ từ kẽ răng.

“Xin chàng… Kiều Nữ đó là tâm ma của chàng, chàng đừng vì nàng mà giày vò mình như thế! Lẽ nào chàng còn chưa hiểu rõ, cho dù trước kia chàng không bị ép buộc quay về tộc Hung Nô, cả đời này chàng cũng không thể có được nàng…”

Loading...