Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:56:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng hai năm sau, xuân hàn vẫn se lạnh như trước. Ngày hôm đó, trong tiếng sóng du dương, một thôn nhỏ sống bằng nghề đánh cá vô danh bên bờ biển Hoàng Hải, có một nhóm mấy chục nhân mã hốt hoảng trốn tới đây.

Nhiều năm chiến loạn liên tục, trong làng chài hoang vắng cũng ít khi bắt gặp những thanh niên trai tráng, mấy chục hộ còn lại chỉ có người già và trẻ em, da mặt cháy đen, áo quần lam lũ, đột nhiên có một nhóm người ngựa lẩn trốn vào trong thôn, dù mặt ai cũng hoảng hốt giống như chó mất chủ, mũ nón chẳng chỉnh tề, có người tóc rối lòa xòa ra, đôi ủng trên chân cũng chiếc mang chiếc rớt, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng biết đó là người cao quý, trong đó còn có một nữ nhân mang mặt nạ hoàng kim tráng lệ, thôn dân càng nhìn càng lạ lẫm.

Mấy thôn dân cũng hoảng hốt vô cùng, họ nháo nhào la hét rồi trốn đi bốn phía.

Truy binh sau lưng cũng càng lúc càng gần, dường như họ có thể nghe được tiếng vó ngựa rơi trên đất và âm thanh c.h.é.m giết. Một người trông giống như quan chức ngã từ lưng ngựa xuống, lương quan[1] lăn lóc đến ven đường, hắn té gãy cả chân, hoảng hốt kêu cứu cũng không ai để ý, chỉ một chớp mắt sau, hơn mười người như gió cuốn lướt qua mặt hắn, bỏ lại tiếng kêu cứu sợ hãi phía sau lưng.

[1] Lương quan: mũ của thời Lương, một triều đại ở thời Nam triều, Trung Quốc, công nguyên 502-557)

Một người đeo dây thừng đi tới trước, trông như lão ngư dân mới vừa từ biển quay về. Ông nhìn nhóm người ngựa đối diện rồi xoay người định trốn, không ngờ đã bị tóm lại ngay, binh sĩ cầm đao ép buộc, lão ngư dân phải dẫn họ tới chỗ buộc thuyền.

Tiếng sóng vỗ ầm vang, mang theo mùi biển tanh nồng ập đến.

Vó ngựa lún vào bãi bùn khó nhấc lên. Đoàn người Lưu Diễm đành xuống ngựa từ từ bước từng bước, lảo đảo đi tới chỗ thuyền đánh cá cạnh bờ, rốt cuộc cũng tới được mạn thuyền, mọi người đều đi chân trần cả, góc áo dính đầy bùn, cực kì thảm hại, mấy đôi giày lún sâu vào bãi bùn phía sau, giống như một con quạ miệng đen ngẩng mặt lên trời uổng công kêu khóc.

Đang lúc thủy triều xuống, thuyền đánh cá được nước biển đẩy nhanh, lão ngư dân cũng bị buộc phải lên thuyền giữ lái.

Nhưng mà chiếc thuyền này không đủ rộng để chở hết đoàn người.

Sau khi Lưu Diễm, Tô Nga Hoàng, Lưu Phiến, đại tướng quân Nguyên Dương, thái thú Lương Tế và nữ nhi của hắn được Lưu Diễm lập lên làm Hoàng hậu, cùng mười tên lính lên thuyền rồi nhất quyết không chịu xuống.

Mấy người Vương Bá, Đậu Vũ, Đặng Huân đã không còn dáng vẻ thành thục lão luyện như ngày thường, họ vứt bỏ mũ quan,trên người dính dấp đầy bùn lầy dơ bẩn, râu tóc bết trên trán cũng lấm lem bùn đất, tất cả đều quỳ trên bờ biển, ngẩng mặt nhìn Lưu Diễm trên thuyền, có người gào khóc, có người bùn nhơ nhớp đầy mặt, có người dập đầu tiễn đưa, rối loạn tùng phèo.

Ngay đúng lúc này, đột nhiên Đổng Thành đẩy Đậu Vũ đang đứng trước mặt mình, nhảy xuống biển đuổi theo thuyền đánh cá, cố gắng bám vào mui thuyền, mặt đầy nước mắt: “Bệ hạ, xin người đừng bỏ thần lại đây! Cho thần lên thuyền với! Lúc trước thần bảo vệ cho người, giúp người lên ngôi Hoàng đế, sao hôm nay người lại bỏ lại ta…”

Thuyền đánh cá trôi xuống theo thủy triều, vốn đã không ổn định, nay hắn còn bám lấy mui thuyền muốn leo lên, cả con thuyền chao đảo đung đưa.

Lưu Phiến nhìn mui thuyền trắng toát dính đầy vết bẩn, hắn đưa chân giẫm mạnh vào mu bàn tay đó, Đổng Thành cắn chặt răng nhất quyết chẳng chịu buông, thế là hắn rút thanh đao buộc trên lưng, c.h.é.m thẳng vào tay của Đổng Thành.

Trong tiếng kêu gào thê thảm, một cánh tay của Đổng Thành bị đứt, ngay lúc rơi xuống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, một tay khác vùng vẫy lung tung, nắm được cổ chân của Lưu Phiến, Lưu Phiến không đứng vững được, bị Đổng Thành kéo lấy thì hai người cùng nhau rơi xuống biển.

Từng đợt thủy triều nhanh chóng cuốn hai người rời xa thuyền đánh cá, Lưu Phiến bơi không giỏi, vừa rơi xuống biển đã cố gắng giẫm đạp tránh khỏi Đổng Thành vẫn bám chặt lấy mình, vừa la to kêu cứu về phía thuyền đánh cá: “Bệ hạ, cứu thần.”

Lời còn chưa dứt, một cơn sóng ập qua, bao phủ cả người hắn, chỉ trong chớp mắt, đầu của hai người biến mất giữa biển khơi.

Lưu Diễm đứng trên thuyền, gió biển thổi áo bào của hắn bay phần phật, hai mắt hắn yên lặng nhìn theo hướng truy binh xuất hiện phía đằng xa, thờ thẫn.

Thuyền đánh cá ra khơi trong tiếng kêu khóc của bề tôi, trôi theo thủy triều dần dần biến mất trong tầm mắt.

Chạng vạng ngày hôm sau, đoàn người Lưu Diễm không có gì tiếp tế, dưới tay lái của lão ngư dân cuối cùng cũng leo lên được một hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo này có dấu vết con người, trên bãi biển có phơi một tấm lưới đánh cá hơi rách nát, xa xa có thể thấy được bóng dáng mấy lều tranh nhỏ bé.

Lương Tế mời Lưu Diễm nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn tự mình dẫn lính đi quanh tìm dân đảo.

Tô Nga Hoàng vừa lên bờ đã nằm nhoài trên phiến đá ngầm rồi nôn mửa không ngừng, tấm mặt nạ hình cánh bướm bất cẩn rơi xuống nước, bị một cơn sóng cuốn đi.

Tô Nga Hoàng hét lên một tiếng, nàng ta không để ý đến sóng biển dạt dào, vội vàng đuổi theo vớt chiếc mặt nạ kia.

Cả người ướt sũng, sắc mặt trắng bệch như người chết, Tô Nga Hoàng nhìn tấm mặt nạ hơi biến dạng, đeo ngay lên mặt. Chỉ có điều hai tay vẫn đang run lẩy bẩy, đeo mấy lần mặt nạ vẫn cứ rơi.

Cuối cùng cũng cố gắng mang xong, dường như nàng ta phải dùng cả tay chân để lên bờ, co quắp ngồi bên cạnh tảng đá rồi không ngừng thở dốc.

TBC

Lưu Diễm bên kia cũng tiều tụy đi nhiều, đôi môi khô nứt ứa cả máu, hắn không nhúc nhích chẳng khác pho tượng bùn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-196.html.]

Rất nhanh sau đó, Lương Tế trở lại, hắn dâng một bình nước kính mời Lưu Diễm, báo cáo rằng, trên đảo có mấy chục hộ dân, đều là các ngư dân ở làng chài cạnh biển, vì trốn tránh chiến loạn nên tới đảo định cư, vừa rồi binh sĩ đã khống chế toàn bộ, xin Lưu Diễm nghỉ ngơi trước một đêm, chờ chuẩn bị xong xuôi sẽ đổi sang một chiếc thuyền an toàn và lớn hơn, sáng mai nghĩ cách trốn đi xa.

Tô Nga Hoàng giãy dụa đứng lên từ mặt đất, nàng nói: “Bệ hạ, biển rộng lớn đến vậy, dù cho tai mắt Ngụy Nghịch[2] có thông thiên, đợi đến khi chúng ta rời khỏi vùng biển này hắn còn làm gì được. Chúng ta có thể xuôi nam, nghỉ ngơi dưỡng sức, có thân phận đế vương chính thống của triều Hán như ngài, lo gì thiên hạ không có được trung thần! Ngày sau thảo nghịch, quay trở về Lạc Dương, c.h.é.m tên Ngụy Nghịch thành trăm mảnh, báo thù rửa hận!”

[2] Quân phản nghịch họ Ngụy

Gió biển rất lớn, giọng của nàng bị gió thổi run run không nghe rõ, nhưng âm điệu lại lanh lảnh vô cùng, khiến Lương Tế cũng nhận ra hi vọng trong giọng nói của nàng.

Tinh thần chán nản bỗng chốc lại sục sôi, hắn nhìn về phía Lưu Diễm.

Lưu Diễm được Lương Hậu đỡ lên, từ từ đứng dựa trên tảng đá, nhìn về khu dân cư tọa lạc ở địa thế cao nhất giữa hòn đảo, bước chậm bừng bước một.

Thôn dân ở một bãi đất bằng, mười mấy ngư dân quần áo lam lũ quỳ rạp trên mặt đất, nam nữ già trẻ đều có cả, họ đưa ánh mắt sợ hãi và hoang mang nhìn nhóm người Lưu Diễm, Tô Nga Hoàng đi tới.

Lưu Diễm chui vào túp lều tranh lớn nhất, nằm xuống cái chiếu rách nát trải trên giường, nhắm mắt không nhúc nhích.

Trời dần dần đen kịt.

Ngoài mái lều tranh, gió biển gào thét dữ dội, từng âm thanh quái dị vang lên chẳng khác nào ác quỷ lượn qua lượn lại trên bầu trời hòn đảo.

Rốt cuộc Lưu Diễm cũng thấy mệt.

Hắn ngủ thiếp đi, bên chân là Lương Hậu đang ngủ sấp trên nền đất.

Bỗng nhiên, Lưu Diễm đang ngủ lại mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy.

Lương Hậu bị hắn đánh thức thì trở mình bò dậy, nhào tới bên cạnh hắn: “Bệ hạ sao vậy?”

Lưu Diễm mở to mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lương Hậu dưới ánh trăng, vẻ mặt hoang mang.

Lương Hậu lại gọi thêm một tiếng, thấy hắn không đáp mà cứ nhìn mình chằm chặp một cách đầy kì lạ, nàng sợ hãi từ từ lùi về sau.

Lưu Diễm bỗng đánh nàng ngã gục.

.”..Nàng là thê tử của Lưu Diễm ta… nói, nàng muốn cùng ta sống cùng chăn, c.h.ế.t cùng huyệt…”

Trước là Lương phi sau là hậu, tuy vậy hằng ngày nàng cũng ít có dịp gần gũi với Lưu Diễm. Bây giờ ngã xuống đất thế này, nàng cảm giác hắn ôm mình thật chặt, giọng nói run rẩy không rõ lời, đôi môi lạnh như băng lướt nhẹ bên gò má, trái tim bất giác thình thịch nhảy, nàng nhắm hai mắt lại, run giọng nói: “Bệ hạ, thiếp là thê tử của chàng, nhất định sẽ cùng bệ hạ sống cùng chăn, c.h.ế.t chung huyệt…”

Lưu Diễm điên cuồng hôn người đó.

“Trẫm biết nàng chỉ bị ép buộc! Nàng bị người ta ép gả cho Ngụy Nghịch, bọn họ đều đáng chết, tội đáng muôn chết! Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, phong nàng làm hậu.”

Giọng của Lưu Diễm càng trở nên kích động.

Lương phi giật mình mở mắt ra: “Bệ hạ, bệ hạ nói gì vậy?”

Lưu Diễm bỗng cứng đờ, hắn từ từ mở mắt, ánh trăng bàng bạc chiếm trọn không gian ở trong lều, nhìn người ngay bên dưới.

Lần thứ hai Lương phi cảm thấy sợ hãi, nàng co rúm người lại, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ… vừa rồi người nói, thiếp bị người nhà ép gả cho Ngụy Nghịch, còn nói họ tội đáng muôn chết… Phụ thân thiếp luôn trung thành tuyệt đối với chàng mà… xin bệ ha minh giám.”

Mắt Lưu Diễm lóe lên, bắp thịt trên mặt như co giật, hơi thở càng trở nên nặng nề, đột nhiên hắn đưa tay bóp cổ người kia.

Lương Phi không thở được, cần cổ bé nhỏ bị Lưu Diễm dùng hết sức bình sinh siết chặt đến biến hình, hai chân nàng quẫy đạp lung tung, giãy dụa nhưng phí công vô ích, rất nhanh sau đó, hai mắt nàng trắng bệch, cả người dần lả đi.

Rốt cuộc Lưu Diễm cũng buông tay khỏi cần cổ nhỏ bé, hắn bò lên từ đất, nhìn chằm chằm cặp mắt trắng dã của Lương Phi, đưa tay khép mi mắt nàng lại rồi lẩm bẩm: “Man Man, nàng an tâm đi trước, sau này ta sẽ đi theo nàng…”

Vẻ mặt của hắn tựa như khóc như cười, lại giống như thống khổ hay tràn đầy  khuây khỏa, hắn thở hồng hộc một lúc lâu.

Bỗng nhiên, theo tiếng gió biển phần phật bên ngoài lều, dường như có tiếng đánh nhau khóc lóc.

Loading...