Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Giá Giải Nguy - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:56:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng vằng vặc giữa đêm khuya, gió êm sóng lặng trên mặt biển, ngay đêm hôm đó, chiến thuyền rời khỏi đảo, dưới sự chỉ đạo với kinh nghiệm phong phú, mấy chục thủy thủ cùng nhau đảo mái chèo, ổn định đưa thuyền về lục địa.

Dân cư trên đảo đã được sắp xếp ổn thỏa lên trên thuyền. Họ sợ hãi dè dặt nhìn theo bóng lưng nam thanh niên trẻ tuổi oai hùng từ phía xa, nữ nhân thì cố dỗ hài tử, gắng không để vang lên tiếng ồn ào.

Từng khuôn mặt khổ sở khốn đốn bị cháy đen tiều tụy, nhưng vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập hi vọng đã lâu chưa từng có.

Từ hôm qua cho tới lúc này đây, chỉ mới một ngày đêm ngắn ngủi trong chớp mắt, vận mệnh của họ sắp trải qua sự thoải mái đời này chưa từng được, nam nhân này sẽ đưa họ hồi hương, đây cũng chính là tân quân trong thiên hạ.

Những người này đã cô độc sinh sống trên đảo mấy năm qua, trước đây họ chưa từng nghe nói tới cái tên Yêu Hầu Ngụy Thiệu, thế nhưng họ lại nảy sinh một trực giác rõ ràng, họ tin tưởng, tân quân trẻ tuổi này sẽ chịu vì những cái rơm cọng cỏ như bọn họ mà dừng lại bước chân vây hãm, nhất định hắn sẽ mang đến cho họ một cuộc sống yên ổn đã khát vọng từ lâu.

Với những điều như thế, sao họ có thể không hân hoan phấn khích cho được chứ?

Giải quyết hết mọi chuyện xong xuôi. Ngụy Thiệu cho nhóm người Lôi Viêm tản hết đi, hắn trở lại khoang thuyền.

Đứng trước cửa sổ bên mạn tàu, Ngụy Thiệu ngắm nhìn bầu trời rồi bàng hoàng hồi lâu.

Ung Đô đã phá, Hậu đế lưu vong chạy về nước Thục, nhưng sao có thể chống lại được khí thế quét sạch mọi cản trở để thống nhất thiên hạ của Ngụy Thiệu được đây?

Thành trì cuối cùng hắn cũng phá được rồi.

Quân sĩ của hắn chiếm đóng giữa đầu tường, lớn tiếng hoan hô chúc mừng ngày thắng lợi, hắn được người báo tin, Hậu đế tự sát cùng cung xá.

Chân bước ngang qua mặt đất đầy thi thể, trong không khí sực nức mùi m.á.u tanh hôi thối, phòng xá bị đốt chưa tàn lửa, khói đặc cuồn cuộn lên, bên tai ầm ĩ tiếng khóc tỉ tê nén sợ của người dân bị bắt lại trong thành

Tất cả những thứ này hắn tập mãi thành quen, đi qua nhóm binh sĩ mặc áo giáp nặng nề chen chen lấn lấn, hắn đi tới cung xá với đầy mùi m.á.u tanh.

Trên mặt đất vẫn còn vương vũng máu, ngược lại với những nữ tử mặc y phục rực rỡ nằm c.h.ế.t la liệt giữa nền kia, trên giường nhỏ có một đôi nam nữ nằm song song tắt thở.

Lão thái giám lo sợ quỳ rạp trên vũng máu, giọng nói run rẩy không cách nào che được, hắn nói đôi nam nữ này chính là Hậu đế Lưu Diễm và hoàng hậu của hắn Kiều thị.

Sau khi Lưu Diễm cùng thái giám thân tín g.i.ế.c hết hậu cung, hắn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng hậu của chính mình, sau đó uống thuốc độc tự sát.

Hai mắt Lưu Diễm nhắm nghiền, sắc mặt đã chuyển màu xanh trắng, bắp thịt trên mặt hơi vặn vẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-198.html.]

Hắn nhìn Lưu Diễm đã c.h.ế.t đi một lúc, sau đó đưa mắt sang nữ tử nằm sóng vai.

Đó là muội muội của thê tử đã c.h.ế.t của Ngụy Thiệu.

Cũng là người Kiều gia mà hắn căm hận nhất.

Trên người nàng là cung trang chỉnh tề, bên n.g.ự.c trái có một vết thương bằng kiếm sắc đ.â.m xuyên, m.á.u me đầm đìa, đọng lại thành một màu tím sẫm, từng lớp áo vải gấm vóc còn nguyên vẹn cũng bị m.á.u tươi nhuộm dần và thấm ướt.

Nhìn qua là thấy, trước khi c.h.ế.t nàng ấy đã chịu một mũi kiếm xuyên tim, cực kì chính xác, hơn nữa còn đ.â.m thẳng tới lưng.

Khác với khuôn mặt đau khổ vặn vẹo của trượng phu nhà nàng, vẻ mặt Kiều Nữ đã c.h.ế.t đi lại bình bình tĩnh tĩnh.

Nàng chỉ nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi như cánh bướm rũ xuống chẳng khác nào ngủ đi.

Mặc dù thời gian họ c.h.ế.t chỉ mới đây, nhưng cơ thể đã lạnh khô cứng ngắc, vậy mà dung nhan nàng ấy vẫn xinh đẹp như thường, ngoài vết thương thấm m.á.u trên lồng ngực, dường như chẳng có gì tổn hại đến nhan sắc tuyệt thế của người kia, trái lại càng khiến cho vẻ đẹp của nàng đậm hơn nét bi thương khổ sở.

Đủ để làm rung động những người sắt đá nhất trên đời.  

Nhưng ánh mắt của hắn chỉ thoáng dừng lại trên khuôn mặt có mấy phần tương tự với thê tử Đại Kiều của mình mà thôi, sau đó lại thu về.

Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng, không thương không xót.

Lão thái giám sau lưng hắn kìm nén sợ hãi nhìn xung quanh rồi xoay người chạy ra khỏi cung xá.

Hắn chỉ mới ba mươi đã quân lâm thiên hạ, hôm nay là ngày thanh trừ cản trở cuối cùng trên con đường đại nghiệp thiên thu.

Đến đây, kẻ thù của hắn đã diệt sạch, hắn muốn ai phải chết, từng người từng người một đều c.h.ế.t dưới tay hắn, khắp thiên hạ này không còn ai có thể tranh đấu với hắn nữa được đây, mỗi tấc đất giữa giang sơn mỹ lệ đều nằm trong tay hắn.

Ngay lúc này lẽ ra hắn phải hưng phấn lắm, mới khi nãy, tiếng các tướng sĩ chúc mừng thắng lợi ầm ĩ ở bên tai, nhưng không biết tại sao, hắn lại không vui vẻ một chút nào.

TBC

Cảm giác phá thành và thắng lợi hắn đã từng trải qua quá nhiều lần, bây giờ sớm mất đi cảm giác, sau mấy năm thanh trừ Hậu đế cứ trốn chui trốn lủi, rốt cuộc chỉ là một mục tiêu mà thôi. Mục tiêu hiện tại đã hoàn thành, bỗng dưng hắn lại hơi mờ mịt, thậm chí phải nói là trống trải tịch liêu.

Cảm giác chỉ một mình lên đỉnh, chung quanh đều mờ mịt khôn cùng.

Hắn sải bước đi trên đường phố trong thành với khói đen cuồn cuộn, lạnh lùng lướt qua mấy binh lính của mình đang g.i.ế.c người, phóng hỏa thậm chí gian dâm để phóng thích cảm xúc khi phá thành. Tiếng kêu khóc thống khổ của người dân trong thành, rên la, than thở, dường như hắn không hề nghe thấy, bởi vì dân chúng trong thành này từng trợ giúp Hậu đế chống lại hắn, vì lẽ đó đây chính là sự trừng phạt cho họ, mãi đến tận hôm sau, thừa tướng Công Tôn Dương nghe tin vội đến đây khuyên bảo, rốt cuộc hắn mới hạ lệnh ngừng tàn sát.

Ngày đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, Đại Yên vẫn chưa dừng chinh chiến. Sau khi trở về thành Lạc Dương, hắn bổ nhiệm năng thần[1], mở lại thuế nguyên, dồi dào quốc khố để tăng cường quân lương, hỗ trợ cho cuộc chiến giữa hắn và dân tộc Hung Nô, mấy năm sau đó, rốt cuộc Đại Yên cũng chiếm được Vương Đình Long thành của Hung Nô, đẩy dân Hung Nô sống ở đây chạy xa lên phương Bắc, biệt tích khỏi Long Thành. Trong hậu cung của hắn, mỹ nhân nối tiếp nhau gia nhập, nhưng chưa từng có một người nào có thể được ở bên, chỉ sau một thời gian sủng hạnh, rất nhanh sau đó đã bị người lạnh nhạt, hắn còn lập Tô Nữ làm Hoàng hậu, mấy năm qua, đã rất lâu rồi hắn không triệu hạnh nàng, chỉ lạnh lùng nhìn mấy pha đấu đá để tranh thủ tình cảm của nàng và những nữ nhân chốn hậu cung. Hắn cảm thấy xem thường và phiền chán bội phần, câu chuyện cũ khắc cốt trong hắn từ khi còn niên thiếu bây giờ cũng chẳng sót lại gì, có chăng thỉnh thoảng lúc trời tối người yên, một mình hắn leo lên lầu cao giữa thâm cung, nhớ lại những năm trước khi tổ mẫu hắn tạ thế, như thể tảng đá chật cứng trong lòng mình, dần dần mới nhẹ nhàng buông xuôi.

Loading...