Ngụy Thiệu ngẩn ra nhưng phản ứng rất nhanh, không chờ Tiểu Kiều mở bài thi, hắn đã giật lấy tờ giấy trong tay nàng.
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn hắn, xòe bàn tay trắng trẻo mịn màng về phía hắn.
Ngụy Thiệu giấu bài thi nọ ra sau lưng, cười gượng: “Bài này viết không hay, nàng xem bài khác…”
“Thiếp muốn nhìn thử.”
Tiểu Kiều khẽ cười nhìn hắn.
Ngụy Thiệu vẫn bất động.
Thế là Tiểu Kiều tự mình đưa tay ra sau lưng hắn lấy bài thi. Ai ngờ Ngụy Thiệu vẫn nắm chặt không buông.
Nụ cười trên mặt Tiểu Kiều không còn nữa.
“Buông tay.”
Ngụy Thiệu nhẹ buông tay, bài thi bị nàng rút lại.
Thấy nàng mở nó ra rồi cúi đầu xem văn, tầm mắt cuối cùng cũng rơi vào cái tên trên tờ giấy, hắn nhíu mày suy nghĩ, kìm nén cảm giác ghen tuông sục sôi trong lòng mình, nói lại: “Văn của Cao Hằng toàn từ ngữ hoa mỹ mà trống rỗng, nói hươu nói vượn cả. Man Man nghĩ thế nào?”
Tiểu Kiều đặt bài thi xuống.
“Trên đường tới đây thiếp có gặp Phương tiến sĩ, thiếp chỉ thuận miệng hỏi chuyện thi Hội một chút thôi. Ý kiến của tiến sĩ lại trái ngược hoàn toàn với bệ hạ. Theo tiến sĩ nói, bài thi của Cao Bột Hải đạt Đỉnh nguyên là cực kì xứng đáng.”
Ngụy Thiệu bối rối ho khan: “Không phải ta bôi nhọ tiền triều. Nhưng mấy người Phương Hi không biết sao lại vào làm tiến sĩ Thái Học viện được thế? Rõ ràng toàn là loại tạp nham, nói bậy nói bạ mà Đỉnh nguyên gì chứ. Không phải là vì tên Cao Hằng kia cũng có phần tiếng tăm, viết ra phân chó họ cũng ngửi thấy mùi…”
Khuôn mặt của hắn tỏ vẻ trong lòng đầy căm phẫn, thấy Tiểu Kiều nhìn mình giọng nói mới từ từ nhẹ lại, cuối cùng là im bặt.
“Tiếp tục đi.”
Tiểu Kiều nghiêng người ngồi trên đầu gối hắn, thấy hắn ngừng lại nàng còn nhíu mày lên tiếng giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-206.html.]
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên hắn nói: “Nàng cố tình muốn chống đối lại với ta đúng không? Ta nói thẳng, ta không thích tên Cao Hằng này! Huống hồ…”
Hắn liếc mắt nhìn nàng: “Huống hồ hắn đi thi cũng vì mưu đồ khác! Nàng có dám nói mình không biết không hả?”
Tiểu Kiều chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, khuôn mặt nghiêm nghị cũng không nhịn nổi nữa, phì một tiếng bật cười.
“Mưu đồ khác là gì? Chàng nói rõ ra đi.” Nàng tủm tỉm hỏi.
Trong cơn tức giận Ngụy Thiệu cứ thế nói hết ra, lúc đầu còn lo Tiểu Kiều sẽ để ý, giờ thấy nàng cười tươi như phù dung khoe sắc, làm lòng rung động, hắn nhân cơ hội ôm lấy nàng: “Nếu ta nói thì nàng đừng trách ta! Từ trước ta đã biết tên Cao Hằng này có mưu đồ khác với nàng rồi. Rõ ràng nàng đã gả làm thê tử của ta, nhưng hắn lại dám nói nàng là tri kỉ gì đó, thế cũng thôi đi, đã vậy hắn còn mở miệng mời nàng đi xem chữ viết và tượng Phật trên vách núi Vân Môn? Không phải hắn có ý đồ khác với nàng là gì nữa? Thực ra mấy năm qua ta cũng không muốn tính toán với hắn rồi! Không ngờ bây giờ hắn lại…”
TBC
Hắn ngừng lại.
“Lại cái gì?”
“Lại tới đây muốn khiến nàng chú ý.”
Ngụy Thiệu càng nghĩ càng buồn bực: “Với cái danh Bột Hải Cao Thị, hắn muốn làm quan thì đã làm từ thời tiền triều rồi. Sớm không tới, muộn không ra, cứ vào lúc này mới tham gia thi cử, rõ ràng hắn có nghe nói quy chế khoa cử lần này là do nàng nghĩ ra, cho nên mới cố ý tham dự để cho nàng chú ý.”
“Chàng có biết xấu hổ không thế hả? Chuyện từ bao nhiêu năm trước xưa lắc xưa lơ thế rồi mà, Phì Phì cũng đã gần ba tuổi, thế mà chàng còn nhớ kĩ mấy chuyện bé tẻo teo từ thời đó! Khoa cử vừa mở ra, sĩ tộc khắp thiên hạ cùng nhau phản đối, thiếp biết bệ hạ anh minh thần võ, xem thường mấy sĩ tộc địa phương ngày xưa không ảnh hưởng tới giang sơn vững chắc, nhưng nếu bọn họ tập hợp đứng lên phản đối thật, địa phương không ổn định, bệ hạ không thể c.h.é.m đầu người ta vì thế được, chàng còn phải nghĩ cách để giải quyết công bằng mà đúng không? Cao Bột Hải không chỉ công khai ủng hộ cho bệ hạ, hơn nữa hắn còn chịu áp lực khi tham gia khoa cử, nhờ sức ảnh hưởng của hắn mới có thể chặn được miệng sĩ tộc. Đại Yên mở khoa cử vì mục đích gì đây? Không dựa trên khuôn mẫu, chiêu nạp anh tài khắp thiên hạ. Bây giờ hắn thi thẳng đến kì thi Hội nhờ tài năng của mình, chàng không thưởng cho người ta thì thôi, giờ còn cố tình gây sự.”
Tiểu Kiều duỗi một ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c hắn: “Thiếp thấy mắt của chàng chẳng lớn hơn mũi kim là bao đâu.”
“Ta cứ thế đấy, có phải là ngày đầu tiên nàng biết đâu.” Ngụy Thiệu ậm ừ: “Mấy sĩ tộc kia mà dám gây sự chọc tức ta, ta sẽ có cách đánh c.h.ế.t họ, không cần tên Cao Hằng đó giả vờ giả vịt làm người tốt.”
Tiểu Kiều nhíu chặt mi: “Sao thiếp lại thấy chàng có tiềm chất làm hôn quân thế nhỉ?”
“Hôn quân thì hôn quân” .Ngụy Thiệu còn không buồn chớp mắt: “Dù nàng nói gì đi nữa, nói chung ta vẫn không vừa mắt tên Cao Hằng này đâu. Dù hắn có viết tốt thế nào, có năng lực cứu thế đi chăng nữa cùng đừng hòng bảo ta chọn hắn.”
Tiểu Kiều trừng mắt nhìn hắn, đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra, đứng lên như cười như không bảo: “Bệ hạ vui là được rồi, thiếp cáo lui trước.”
Xoay người đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc Đế Hậu cùng ở chung một phòng, trong cung đã có quy củ bất thành văn, nếu không triệu vào, tất cả cung nhân đều chủ động lùi ra bên ngoài.
Vì thế vào ngay lúc này đây, cả Tuyên Thất lớn như vậy chỉ có mỗi hai người Đế Hậu.