Xuất Giá Giải Nguy - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:00:39
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Kiều kĩ khuôn mặt tuấn mắt , khuôn mặt mà nàng quen đến mức dù nhắm mắt vẫn thể vẽ , nhẹ nhàng thẳng: “Ngươi hiểu đấy. Nếu hiểu, ngươi từ tới đây thì hãy về nơi đó …”

Hắn vẫn mắt điếc tai ngơ: “Ta thích nàng.” Hắn : “Lần đầu tiên thấy nàng cảm giác đó . Ta tới gần nàng, nơi nàng sẽ khiến hân hoan thỏa mãn, đây là cảm giác giờ từng … Có lẽ trở nữa, hoặc là hòa thành một với . Bởi vì chính là , chính là .”

Lúc hết câu đó, giọng điệu của càng chắc nịch.

“Ngươi đúng là , mà của đời cũng mang theo cái bóng của chính ngươi. Chỉ điều ngươi là phu quân mà vẫn yêu thương. Tất cả những thứ chỉ là ảo ảnh của ngươi thôi. Đến khi ảo ảnh biến mất, tất cả sẽ về nguyên trạng.”

Tiểu Kiều .

Đôi mắt vẫn lặng lẽ nàng, bỗng nhiên kéo nàng ngực, thứ hai hôn lên môi nàng.

“Ta chính là , chính là . Nàng tin điều đó…”

Hắn lặp bên tai nàng nữa, mang theo một sức mạnh cách nào kháng cự.

Hắn ôm nàng thật chặt, như thể khảm đó trong cơ thể .

Tiểu Kiều bao trùm trong mùi hương quen thuộc, cơ thể thoáng run lên thể nào chống .

Ngụy Thiệu dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ, khó khăn lắm mới bò lên bệ cửa sổ phía Nam của tẩm điện, chọc thủng một lỗ hổng, lúc thấy cảnh tượng lòng sàng lúc , cả nhất thời xù lông lên, giận tím mặt.

Dám cướp tổ mẫu của thì thôi , còn cướp cả tiểu công chúa của .

Mặc dù thoải mái nhưng cũng nén nhịn .

Thế mà lúc tên đó còn dám cướp Hoàng hậu mỹ nhân của nữa!

Mẹ nó!

Ngụy Thiệu meo một tiếng kêu gào, dồn lực phá vỡ chấn song, vụn gỗ bay tung tóe, tung nhảy xa mấy trượng, khi chạm đất thì tung nhảy lên như mãnh hổ, lao mạnh tới tên Hoàng đế tàn nhẫn đang ôm chặt Tiểu Kiều.

“Phu quân! Phu quân.”

Nghe thấy tiếng nàng hốt hoảng gọi , Ngụy Thiệu càng nhiệt huyết sôi trào, giương nanh múa vuốt, cổ họng còn ô a mấy tiếng, lúc đang định phấn đấu quên một nữa, bên gò má như cảm giác vỗ vỗ lên mấy , hai tiếng.

“Thả Man Man .”

Hắn hét lên giận dữ mở choàng mắt , bật dậy.

Tiểu Kiều nhoài bên giường, cho giật đến mức run lập cập, suýt chút nữa là rớt xuống long sàng.

Nàng xoa n.g.ự.c bò qua cạnh bên chân , mày nhíu : “Chàng thế hả? Cái gì mà thả ?Lúc ngủ thì nghiến răng kèn kẹt, còn đá mấy .”

Trái tim Ngụy Thiệu như nhảy văng khỏi yết hầu, thở dốc từng hồi, từ từ lấy tinh thần. Lúc đối diện với tầm mắt Tiểu Kiều, nàng một lúc bỗng cúi đầu xuống, tay chân của , giọng vẫn còn run run: “Man Man! Ta là vẫn còn là mèo? Ta ở đây ? Nàng sờ thử, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuat-gia-giai-nguy/chuong-217.html.]

Bị quấn lấy một hồi, Tiểu Kiều mệt mỏi đến mức xuống là ngủ luôn, đang ngủ ngon lành ngờ đá một cái tỉnh giấc, suýt chút nữa là bay xuống cuối giường. Nàng mở mắt đó cứ khua tay múa chân, mặt mày dữ tợn, miệng còn ư a mấy tiếng, nghiến răng nghiến lợi cực kì đáng sợ, lúc đó nàng mới lao tới vội vàng gọi dậy.

Trong lòng cũng buồn bực, nhưng mà tỉnh , mặt mũi trắng bệch trán lấm tấm mồ hôi, nàng thấy đau lòng cầm khăn tay lau mồ hôi cho , gần hỏi: “Rốt cuộc mơ thấy cái gì mà dọa đến mức thế hả?”

“Hôm nay là ngày mấy?” Hắn hỏi nàng, đôi mắt vẫn cứ đăm đăm.

“Ngày mồng tám.”

“Tối hôm qua mới chuyển chữ và tượng Phật vách núi tới Đại Minh tự ?”

Tiểu Kiều gật đầu.

“Tổ mẫu vẫn còn ở Đại Minh tự ?”

“Mai mới về.”

“Chúng mới… ngủ ?”

Tiểu Kiều tức giận lườm một cái: “Không lúc sáng , cứ nhất quyết kéo cùng…”

Nàng ngừng , thấy bỗng giơ tay lên tự nhéo mấy cái, cuối cùng nhắm mắt mở mắt , nhảy thẳng xuống giường điên cuồng ha hả, cũng quan tâm cả đang trần trụi.

TBC

Tiểu Kiều cho giật , tức giận : “Ngụy Thiệu, còn điên khùng như thế nữa sẽ giận đấy.”

“Man Man, Man Man! Tốt quá , vẫn là , sợ chết.”

Ngụy Thiệu nhào tới chỗ nàng, ôm nàng ngửa mặt ngã xuống long sàng.

Tiểu Kiều đánh cũng để ý, cứ ôm nàng thật chặt, ngừng gặm mút khuôn mặt của nàng, ôm nàng lăn lộn.

“Man Man, nàng đánh , đánh mạnh . Đánh càng mạnh càng , đánh thức tỉnh .”

Tiểu Kiều ôi a hai tiếng, miệng khóa chặt.

Sau giờ Ngọ, Đế Hậu mới tỉnh dậy, nhưng hai vẫn ở trong tẩm điện mãi .

Mãi đến khi trời tối, bữa tối cũng là do Hoàng đế lệnh đưa phòng.

Thừa tướng và mấy đại thần tìm việc cần bàn bạc, trong Tuyên Thất chờ hoàng đế lâu, cuối cùng cũng nhịn sai cung nhân truyền lời sang bên Quang Hoa điện.

“Truyền lời của trẫm, hôm nay trẫm trải qua một chuyện kinh hoàng nhỏ, nghỉ ngơi một ngày một đêm cho khỏe . Có chuyện gì cứ để ngày mai .”

Hoàng đế cắt ngang chuyện , vén màn lên hét to một tiếng bên ngoài.

Đám cung nhân hoảng sợ vội vàng khom đáp, đang định lui hết Hoàng đế bỗng đột nhiên nhớ tới.

“Còn nữa, trông trừng con mèo của Thái Hoàng thái hậu cẩn thận . Không cho phép nó bén mảng tới bên điện Quang Hoa. Nếu dám tới gần đây một bước, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.”

Tiếng Hoàng đế gầm gừ vang vọng bên trong điện, kéo dài mãi tan.

Loading...