Sơn Tiền Thôn  những ngày xuân, buổi sớm mai luôn  sương mù bao phủ. Cành cây tĩnh mịch suốt cả mùa đông bắt đầu nảy mầm,  lớp lá dày đặc của bụi cây, những chiếc lá xanh kiên cường vươn . Dân làng Sơn Tiền Thôn vẫn như cũ bắt đầu một năm mới, thời tiết ấm áp ,  cày đất thôi. Đợi một trận mưa xuân xuống, nhiệt độ tăng cao, sẽ bắt đầu vụ xuân. Mấy năm nay cuộc sống ở Sơn Tiền Thôn rõ ràng  khá giả hơn nhiều,  dùng cuốc xới đất  ít ,  dắt trâu cày ruộng thì nhiều hơn. Lâm gian  những tiểu cô nương xách giỏ hái rau rừng, còn  đám trẻ con đa phần là theo chị chạy nhảy loanh quanh. Những đứa trẻ năm xưa chạy theo  Khương Uyển Mạn, giờ đều  lớn cả , còn những đứa trẻ chạy lảo đảo giờ  là một lứa khác.
 
Một hắc một bạch hai con tuấn mã từ xa chạy tới, nữ tử  bạch mã phía  một  hồng y rực lửa, gần đến Sơn Tiền Thôn , nàng mới giảm tốc độ, đắc ý  đầu  Tần Đình Yến bên cạnh,Thế tử gia, vẫn là  thắng !
 
Kể từ  khi thành hôn  mùa đông, vì gần đến Tết, Khương Uyển Mạn liền cùng Tần Đình Yến ăn Tết ở Kinh thành, ngay cả tiểu lão thái cùng Khương Vạn Địa, Khương Vạn Ngân bọn họ cũng  Khương Vạn Niên và Hòa Dung công chúa dùng đủ  cách giữ  Kinh thành, cả đại gia đình cùng  ăn một cái Tết. Giờ đây  qua Tết, trời  ấm áp,  thấy nếu  trở về sẽ  lỡ vụ xuân, cả đại gia đình lúc  mới  thể  về.
 
Kể từ  hôn lễ, Tần Đình Yến luôn  Khương Uyển Mạn  gọi là Thế tử gia, trong mắt  lóe lên vẻ bất đắc dĩ,  gương mặt tuấn lãng tràn đầy dịu dàng,Đã thua thì  chịu, phu nhân  gì?
 
Khương Uyển Mạn ánh mắt lóe lên,  khỏi nhớ đến những bức tránh tà hỏa mà nàng đãhọc thêm  hôn lễ,Dễ , dễ , chỉ cần Thế tử gia đáp ứng  tối nay   chủ!
 
Lời  nàng  khẽ, nhưng vẫn khiến Tần Đình Yến đỏ tai,Được, đều tùy Mãn Mãn.
 
Hống ——
 
U ngao ——
 
Khương Uyển Mạn và Tần Đình Yến  đến cửa thôn, Hoàng Mao và Thân Công Báo  gần như trong chớp mắt lao  từ trong thôn, hai khuôn mặt dài đều tràn đầy sự ủy khuất vì  bỏ  trong thôn, khiến Khương Uyển Mạn ôm lấy hai cái đầu to dỗ dành một lúc lâu. Tần Đình Yến  hình ngọc lập, ánh mắt lạnh lùng  Hoàng Mao và Thân Công Báo,  hôn lễ tạm thời  ,  hôn lễ Mãn Mãn còn  từng dùng ngữ khí như   chuyện với !
 
Giờ đây trong các trạch viện của hai nhà đều  hạ nhân, mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ  nơi,   Khương Uyển Mạn và Tần Đình Yến liền trực tiếp trở về trạch viện của tiểu phu thê. Năm ngoái Tần Đình Yến ở đây,  sớm cho  xây trạch viện, ngay tại Sơn Tiền Thôn,   bỏ giá cao mua một mảnh đất rộng tám trăm mẫu, liền kề hai quả đồi nhỏ, xây dựng một trang viên. Quốc công phủ ở Hưng An huyện  sẵn trang viên, nhưng Tần Đình Yến cảm thấy quá xa Sơn Tiền Thôn, Mãn Mãn nhớ nhà  tiện về nhà, nên  xây dựng một trang viên khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-duoi-chan-nui-ta-dua-vao-suc-manh-vo-song-ma-lam-giau/chuong-128-xuan-am-hoa-no.html.]
 
Trong trang viên  hai gia đình hạ nhân, một đội hộ vệ, hai    trở về cũng  mang theo nha , chỉ mang theo mấy bà vú. Đợi một lúc ở cửa thôn, xe ngựa của tiểu lão thái và   cũng chạy tới, tiểu lão thái liền ,Các con mau chóng về nhà của các con ! Mới về  về nhà  , ngày mai nếu rảnh rỗi thì hãy  !
 
Chúng con  lời nãi, nãi, trưa mai con và Mãn Mãn về nhà ăn cơm trưa, nhớ món bánh sủi cảo rau tề thịt nãi  !
 
Tiểu lão thái lập tức  càng vui vẻ hơn,Được, trưa mai về nhà ăn!
 
Vương thị   cũng vui vẻ,Muốn ăn bánh sủi cảo rau tề ? Vậy  lát nữa sẽ  đào một ít! Đi thôi,  thôi, cha của hài tử, mau chóng về nhà dọn dẹp một chút!
 
Khương Uyển Mạn  hì hì  Tần Đình Yến dỗ dành nhạc mẫu và nãi của nàng, đợi tiểu lão thái bọn họ  , Tần Đình Yến liền  tới nắm tay nàng,Mãn Mãn, chúng  cũng về nhà thôi?
 
Về nhà!
 
Ngày xuân tươi , hoa núi nở rộ, Tần Đình Yến dắt ngựa,  tay áo rộng rãi lặng lẽ nắm tay Khương Uyển Mạn, hai   nhanh  chậm  về phía trang viên, Hoàng Mao và Thân Công Báo chạy loạn xạ  .
 
Thời tiết đang , ngày mai  rắc một ít hạt giống hoa, chúng  trồng một ít cây ăn quả  quả đồi nhỏ  nhé? À, còn  đào một cái ao, nuôi ít cá tôm, trồng sen cũng , hoa nở thì ngắm hoa, còn  thể ăn hạt sen ăn ngó sen,  núi cũng nên nuôi vài con gà vịt ngan, đợi mùa đông tuyết rơi, thì mổ ngan ăn…
 
Mèo con Kute
Khương Uyển Mạn lẩm bẩm tính toán, Tần Đình Yến khẽ khàng đáp lời, nàng  gì  cũng  , hai  dần dần  xa, chỉ còn  một làn gió thổi tới, cuốn lên mấy chiếc lá khô  gốc cây.
 
Ngày tháng còn dài, xuân ấm hoa nở.