Nhan Tư Tư còn đun một nồi nước nóng, Cố Trạch ăn no uống đủ, liền lấy cho   một cái khăn mặt, bảo   cầm lấy quần áo Cố Uyên  tắm rửa.
Ai, đứa nhỏ xui xẻo   cướp nửa đường, ngay cả quần áo cũng  .
Chờ Cố Trạch tắm rửa xong trở về nhà chính, Nhan Tư Tư rốt cục cảm thấy giống  , chắc   trai gần bằng Cố Uyên nhà cô.
Thoáng  mái tóc ướt đẫm của  , Nhan Tư Tư trở về phòng  cầm một cái khăn sạch sẽ.
Đồng thời, cô cũng lấy một chiếc áo khoác mới cho Cố Trạch.
"Tiểu Trạch, em tới thật trùng hợp, cái  chính là  cho em, hơn nữa buổi sáng  mới  xong."
Cố Trạch nhận lấy quần áo mặc , mũi  hiểu   chút chua xót.
Cậu  ở nhà cũng thỉnh thoảng cảm nhận  sự quan tâm của , phần lớn thời gian  cũng giống như ba   , đều gọi   là ranh con.
Anh trai   ánh mắt thật đấy, tìm  một chị dâu  như .
"Cám ơn chị dâu."
Ngoại trừ cám ơn, Cố Trạch   còn  thể  gì nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng   âm thầm quyết định,    hiếu thuận chị dâu, giống như hiếu thuận với ba .
Nhìn thấy dáng vẻ cảm động của Cố Trạch, Nhan Tư Tư  mở cửa nhỏ để  hàng rào, mang giày cho Đại Bảo và Bối Bối, bảo bọn họ chơi với Cố Trạch.
"Cảm ơn thì  cần   nữa. Ba  gửi đồ cho  chị, chị và Cố Uyên đương nhiên cũng  đối xử  với hai ."
"Chị  chỉ  áo khoác cho em, mà cũng  cho ba  nữa, chỉ là   xong mà thôi. Chờ  xong, chúng  sẽ đến huyện thành gửi cho ba ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-121.html.]
Cố Trạch  ôm Bối Bối lên, đột nhiên nhớ tới cái gì đó,  buông Bối Bối xuống, móc đồ từ trong túi .
"Chị dâu, đây là cho chị. May mà e, thông minh, tiền bạc và phiếu là những thứ quan trọng, em cất mấy thứ  bên  nên   cướp."
Trước khi Cố Trạch rời khỏi kinh đô, trộm lấy kim chỉ khâu một cái túi trong quần áo, trông    như cực kỳ thực dụng.
Nhan Tư Tư  tiền và phiếu cố Trạch đặt lên bàn, tâm tư nhất thời  chút phức tạp.
Cô còn đang nghĩ  Cố Trạch  mất đồ mà cũng  sốt ruột, thì  thứ đáng giá   mất, chỉ mất hai quần áo và hai cái bánh bao.
Chỉ  , lúc Cố Trạch  cướp, còn đuổi theo  cướp bóc chạy thật xa, khiến  chật vật  chịu nổi.
"Cố Trạch, tiền của em thì tự cầm. Chờ  khi em trở về kinh đô, thì  với ba  một tiếng,  chị cũng kiếm  nhiều tiền."
"Anh trai em   phụ trách tổ may trong thôn, chị  là thợ may,  là nhà thiết kế của xưởng may, đều là   tiền công."
Người Cố gia ở trong thành, mỗi  mỗi tháng hàng hóa lương thực cơ bản đều cố định,  càng nhiều lương thực,  thì  lén lút lấy tiền  mua phiếu lương thực,  đó đổi thành lương thực, hoặc là mạo hiểm  chợ đen mua lương thực.
Người cố gia bình thường  gửi đồ   gửi tiền, Nhan Tư Tư đều sợ bọn họ   đồ ăn.
Cố Trạch lắc đầu, cố chấp đòi đưa tiền cho Nhan Tư Tư.
"Chị dâu, cái khác  , em đến Thập Lý thôn ăn của   mặc của  , em là  khỏe mạnh,   thể ăn  chứ?"
Nghe Cố Trạch  như , Nhan Tư Tư  từ chối nữa.
Cô nhận hết tiền và phiếu, đợi về  Cố Trạch  nhu cầu, cô và Cố Uyên ủng hộ một chút là .
Giờ phút , Nhan Tư Tư mới thật sự cảm nhận   may mắn.
Có lẽ cô thật sự   duyên với cha ,  em, nhưng cô gặp Cố Uyên, gặp   Cố gia  .