Cố Uyên quên cảnh Nhan Tư Tư đánh em Tô gia, một cũng lưu tình, thật sự ngoan độc.
Nhan Tư Tư ủng hộ ít nhiều dạy dỗ Cố Trạch, bằng đứa bé thật sự vô pháp vô thiên, đơn giản là bỏ nhà nữa.
Hai vợ chồng liên hợp, công việc gánh nước bổ củi trong nhà đều rơi đầu Cố Trạch.
Mỗi ngày Cố Uyên còn dẫn Cố Trạch ngoài chạy bộ, chạy đến cực hạn của Cố Trạch mới thôi.
Trừ khi trời mưa và tuyết rơi dày, thì gì thương lượng.
Lúc Cố Trạch còn sẽ đối mặt với cái gì.
Sáng hôm , Nhan Tư Tư và Cố Uyên ăn điểm tâm xong, chuẩn huyện thành.
Cố Uyên buộc chặt con thỏ thịt, đặt sọt lưng, đeo sọt , cưỡi xe đạp chở Nhan Tư Tư đến cục tìm Thẩm Duật Phong.
Cố Trạch trông mong bóng lưng bọn họ rời , thở dài thật sâu, sờ sờ cái đầu nhỏ của hai bé con.
"Đại Bảo, Bối Bối, ba các cháu thật nhẫn tâm, thành dẫn theo út!"
Bối Bối ngẩng đầu Cố Trạch, chớp chớp đôi mắt như quả nho lớn.
"Ba , cũng dẫn theo Bối Bối nha -"
Đại Bảo gật đầu: "Cũng dẫn theo cháu."
Cố Trạch xoa đầu bọn nhỏ, đóng cửa viện , xoay cõng Đại Bảo lên, ôm Bối Bối, dẫn bọn họ trở về phòng.
Bên , Cố Uyên và Nhan Tư Tư thẳng đến cục công an.
Hai đều tính toán kỹ lưỡng, Cố Uyên địu sọt trông xe bên ngoài cục, Nhan Tư Tư tìm Thẩm Duật Phong.
Không nghĩ tới đến cửa, vặn đụng đám Thẩm Duật Phong từ bên ngoài bắt trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-137.html.]
Thẩm Duật Phong gật đầu, gì, trực tiếp theo đồng nghiệp dẫn đơn vị.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên đều hiểu, Thẩm Duật Phong tiện chào hỏi bọn họ.
Nếu Thẩm Duật Phong ý bảo bọn họ rời , đó chính là ở bên ngoài chờ .
Quả nhiên, ước chừng qua mười phút, Thẩm Duật Phong liền thường phục, bước nhanh khỏi cục, gọi bọn họ đến viện nhà.
"Anh Uyên, em gái, đến đây thật sự là quá ! Hôm qua ba Uyên cứu , cứ cằn nhằn bảo tới thôn mời hai đến ăn cơm."
Trước đó cho rằng ngoại trừ trai thì Cố Uyên chỗ nào , đối với ngoài thì lạnh như băng, thoạt còn hung dữ, thật mới thể cưới Nhan Tư Tư.
Anh kiên quyết chịu gọi Cố Uyên một tiếng , liền tự tiện trai của ân nhân cứu mạng Nhan Tư Tư, gọi là em rể Cố.
Xảy chuyện ngày hôm qua núi, Cố Uyên cũng trở thành ân nhân cứu mạng của .
Thẩm Duật Phong còn rõ ràng nhận , Cố Uyên là một bản lĩnh, vả còn giỏi hơn cả nữa, nhất thời đổi giọng gọi Uyên.
Anh thấy biểu hiện ngày hôm qua của Cố Uyên, thể thuộc bộ đội.
Anh thuận miệng hỏi một câu, Cố Uyên thừa nhận, cũng phủ nhận.
Thẩm Duật Phong càng ngày càng xác nhận suy nghĩ của , xem Cố Uyên đúng là thâm tàng bất lộ.
Nhan Tư Tư để ý đến sự đổi trong cách xưng hô của Thẩm Duật Phong, uyển chuyển từ chối : "Thẩm đội trưởng, chuyện ăn cơm . Đại Bảo và Bối Bối ở nhà, và Cố Uyên chạy về nấu cơm trưa."
"Chúng tới tìm , là tặng một con thỏ cho nhà , thuận tiện hỏi thăm một chuyện."
Cố Uyên trực tiếp đưa sọc lưng cho Thẩm Duật Phong: "Cầm lấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Duật Phong nhân chút bối rối, cho nên Cố Uyên bình tĩnh cứu , giúp bọn họ bắt đám , hơn nữa còn thật sự bắt thỏ rừng.
Thỏ rừng núi dễ bắt như ?
Vậy để hôm khác.